Chương 22: Đồ Lót

"Con không biết....Con thật sự không biết là bởi vì Văn Tư Tư bị sốt nên mới nhập viện! Do lúc ấy anh Dật Nhiên nổi giận nên con, con hiểu lầm." Cô ta khóc nức nở: "Con xin lỗi, con sẽ đi xin lỗi chị Tranh Tranh, tất cả đều là lỗi của con!"

Cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bản thân có ý đồ!

Nếu cô ta thừa nhận là cô ta cố ý làm vậy để châm ngòi li gián thì Trì Ngạn nhất định sẽ xử lí cô ta, Đinh Di Quân cũng sẽ không còn đối xử tốt với cô ta nữa!

Nếu không có sự thừa nhận của Trì gia, Văn Kính Sâm và Từ Vi sẽ không đồng ý cho cô ta và Văn Dật Nhiên ở bên nhau.

Ngoài Văn Dật Nhiên và Văn Tư Tư không ai có thể chứng mình là cô ta có biết chuyện Văn Tư Tư bị sốt hay không, chỉ cần bọn họ nói dối thì sẽ không ai biết lời nói của cô ta là thật hay giả.

Chỉ là....

Một lần nói dối, thì sẽ có nhiều lần nói dối khác để che giấu.

Sau khi lừa gạt một người, còn phải lừa những người khác để họ không phát hiện.

Chờ đến khi lời nói dối bị vạch trần....

Cô ta sẽ phải nhận không ít sự phẫn nộ từ người khác.

Mà giờ phút này, An Thấm Như không nghĩ đến chuyện này, có thể có nghĩ đến nhưng cô ta không rảnh để lo.

Trì Ngạn và Đinh Di Quân đều nhíu mày, không biết bọn họ có tin tưởng cô ta không.

Đinh Di Quân cũng không đến an ủi, thở ngắn than dài với cô ta như thường lệ.

Trì Ngạn lạnh lùng nói ___

"Không cần, không cần cô đi xin lỗi. Từ hôm nay trở đi, cô đừng xuất hiện ở trước mặt Tranh Tranh.

_

Tâm tình Trì Tranh Tranh lúc này có chút phức tạp.

Đời trước cô nhận được rất nhiều sự yêu thương từ người thân mà cô yêu quý và kính trọng.

Cô cũng từng tưởng tượng, nếu cha mẹ cô còn sống, nếu cô sớm chiều ở chung, bầu bạn với họ, thì sẽ có cảnh tượng như thế nào?

___Đó là khát vọng lớn nhất của cô khi cô nhìn những tấm ảnh lúc nhỏ.

Bây giờ cô trở thành Trì Tranh Tranh ở thế giới này, cô ấy có cha mẹ.

Nhưng vào lúc này, cô tự bước chân ra khỏi cái nơi được gọi là "nhà" kia, bỏ lại cha mẹ ruột của nguyên chủ.

Trì Tranh Tranh không hối hận. Tuy rằng cô thừa hưởng một ít cảm xúc từ ký ức của nguyên chủ nhưng chung quy cô cũng không có như nguyên chủ sớm chiều ở chung với bọn họ.

Chỉ là tâm tình cô hơi phức tạp, lại xen lẫn cảm giác khó chịu và đau khổ.

Cô vẫn luôn ngẩn người nên không có chú ý xung quanh. Cho đến khi đi đến gần bãi đậu xe, bước chân Văn Dư dừng lại.

Trì Tranh Tranh mới bừng tỉnh___

Cô vẫn còn nắm tay Văn Dư!!

Cảm xúc phức tạp ưu sầu trong nháy mắt liền biến mất.

Trì Tranh Tranh sửng sốt, vội vàng rút tay lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí còn.....hoảng sợ?

Văn Dư cũng không để ý việc cô rút tay lại, chỉ đưa tay mở cửa ghế phụ, ý bảo cô lên xe.

Vừa nãy rút tay lại thì không có gì, nhưng bây giờ Trì Tranh Tranh cảm thấy bàn tay nóng như lửa đốt.

Cô hít sâu một hơi, nỗ lực trấn an bản thân, giọng nói lý trí vang lên: "Văn Dư, hôm nay cảm ơn anh, đối với tôi, bây giờ tôi không còn quan hệ gì với Trì gia nữa, hôn ước của chúng ta không tính. Chuyện tiếp theo tôi không làm phiền anh nữa, mấy ngày nay đã làm chậm trễ thời gian của anh rồi."

Trì Tranh Tranh nghiêm túc nhìn anh, cặp mắt đen láy tròn xoe tràn ngập cảm kích.

Lúc cô vừa tỉnh lại, cô cực kỳ e sợ người đàn ông này. Đời trước, cô chỉ là một người bình thường, nên khi tiếp xúc với nam chủ của quyển nam cường cô có chút sợ.

Tuy nhiên trong khoảng thời gian tiếp xúc gần đây, cô phát hiện anh không giống với tưởng tượng của cô vừa lạnh lùng lại tàn nhẫn.

___Ẩn sâu dưới sự lạnh nhạt kia, Văn Dư là người tốt.

Trì Tranh Tranh rất cảm kishc anh.

Tay Văn Dư cứng lại, hai mày chậm rãi chau lại.

Hơn nửa ngày, anh mới nói: "Hôn ước không thể giải trừ."

Lần đầu tiên Trì Tranh Tranh cảm thấy hoang mang, ngay sau đó cô liền hiểu rõ.

Văn Dư vẫn chưa từ bỏ ý kế hoạch đạp Văn gia từ cao xuống. Anh muốn làm lơ là Văn gia nên hôn ước kia không thể giải trừ.

Trì Tranh Tranh mím môi, cô đã từng khuyên Văn Dư không cần nhìn sắc mặt và lãng phí thời gian trên người Văn gia.

Nhưng nếu anh không muốn, cô cũng không còn biện pháp.

Cô gật đầu: "Cũng đúng, chúng ta cũng nhau ở bên ngoài nên không thể giải trừ hôn ước, nhưng lúc không có ai chúng ta...."

Văn Dư đột nhiên mở miệng, ngắt lời cô: "Tôi không ghét em."

"Hả?" Trì Tranh Tranh bất ngờ, không nói tiếp.

Văn Dư nhìn cô, anh rất cao, dfu Trì Tranh Tranh có mang giày cao gót, anh cũng cao hơn cô rất nhiều.

Bọn họ sát gần nhau, lúc cô nhìn anh cô phải ngẩng đầu, như vậy làm cô cảm thấy thật áp lực.

Đèn đường mờ ảo, nhưng gương mặt xinh đẹp của anh vẫn chói lóa.

___Đây là người đàn ông gần như hoàn hảo.

Hiện tại, anh nghiêm túc ngắm nhìn cô, trong mắt không có lạnh nhạt, cũng không có chán ghét.

Văn Dư nói: "Chúng ta đã đính hôn, tôi cũng không ghét em, kết hôn cũng không có vấn đề gì."

Lời này của anh là phát ra từ nội tâm.

Văn Dư không biết thích là như thế nào. Mặc dù lúc đính hôn, nỗi tâm anh chỉ có giễu cợt, nhưng bây giwof anh không ghét cô, cũng bằng lòng xem cô là vị hôn thê.

Nếu tương lai muốn kết hôn, đối tượng là Trì Tranh Tranh, cũng không thành vấn đề.

Văn Dư không biết vị hôn phu thì nên làm gì, nhưng anh rất muốn bảo vệ Trì Tranh Tranh, không muốn nhìn cô không vui.

Loại cảm giác này anh chưa bao giờ có, Văn Dư cũng không hiểu rõ lắm.

Tuy nhiên, lúc anh nghe Trì Tranh Tranh nói "giải trừ hôn ước" và "không còn quan hệ" thì anh cảm thấy không vui.

Trì Tranh Tranh ngớ người một lúc lâu, sau đó đột nhiên bật cười: "Ha ha ha, Văn Dư, anh thật là......" Làm cho người ta dở khóc dở cười.

Đôi mắt Văn Dư mù mịt, ngơ tại chỗ.

"Ha ha, Văn Dư, nào có chuyện không ghét thì liền có thể kết hôn. Tương lai chờ anh tìm được người mình thích, anh sẽ hiểu." Trì Tranh Tranh cười, trong lòng hơi khó chịu.

Văn Dư không hiểu tình yêu là gì, bởi vì anh là nam chủ không CP.

Vậy tương lai, anh sẽ gặp được người có thể làm bạn với anh cả đời sao?

Nếu giống như trong sách....

Nghĩ đến đây, trong lòng Trì Tranh Tranh cảm thấy không thoải mái.

Nhìn thấy cô thu hồi nụ cười, Văn Dư càng khó hiểu. Anh rất thông minh, anh có thể đứng đầu điều khiển một công ty, lại dễ dàng thành lập đế quốc khủng lồ cho riêng mình.

Nhưng lúc này, anh không đoán ra được người con gái trước mặt đang nghĩ gì.

Sự khó chịu của Trì Tranh Tranh không kéo dài được bao lâu. Con đường sau này của Văn Dư cực kì huy hoàng, tương lai anh thế nào cô cũng không thể chen chân vào.

Nếu không phải vì cô xuyên thành Trì Tranh Tranh, nếu không có cái hôn ước qua loa này, cô gái bình thường như cô cũng sẽ không có quan hệ gì với nam chủ không CP là Văn Dư.

Cô mỉm cười, vẫy tay: "Được rồi, Văn Dư anh trở về đi."

Mi tâm Văn Dư vẫn nhíu chặt lại với nhau, thoạt nhìn hơi nghiêm túc, trầm giọng nói: "Lên xe đi, ở bên ngoài không an toàn."

"Không cần...."

Văn Dư nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh.

___Sự áp bức của lão đại lại đến.

Trì Tranh Tranh: "......" Cô nhất thời hơi bối rối.

Suy nghĩ một lúc, cô nói: "Vậy tôi tạm thời ở lại chỗ anh trước, nhưng tôi muốn tiền thuê nhà cho anh."

Trong túi cô chỉ còn mấy ngàn, thế giới này đối với cô cũng không quen thuộc, nếu ra ngoài thuê nhà thì ít nhất cũng phải đặt cọc trước ba tháng. Rất phiền toái, còn chưa kể đến tiền ăn và nhu yếu phẩm...

Tạm thời ở lại nhà của Văn Dư là lựa chọn tốt nhất.

Vừa rồi cô mới phủi sạch quan hệ với Trì gia. Trong khoảng thời gian ngắn, cô còn chưa suy xét đến tình trạng kinh tế của bản thân.

Nếu Văn Dư đã "mời" vậy cô "cung kính không bằng tuân mệnh"!

Văn Dư gật đầu đồng ý: "Được."

Thế là Trì Tranh Tranh leo lên xe.

Văn Dư ngồi ở ghế lái, giẫm chân ga, một đường thẳng tắp mà chạy.

___Đó là phương hướng đi đến Văn gia.

_

Lúc Trì Chu Thần đuổi tới thì chỉ hít phải khói xe, may mắn là cậu cho tài xế đuổi kịp.

___Cậu vẫn chưa có số điện thoại của Trì Tranh Tranh.

Cho nê Trì Chu Thần chỉ có thể để tài xế bám theo, chờ lát nữa đến điểm dừng thì nói chuyện với Trì Tranh Tranh. Con nếu Trì Tranh Tranh không quay về thì chỉ ít bọn họ còn biết cô đang ở chỗ nào.

Hôm nay là bọn họ làm tổn thương cô. Trong lòng Trì Chu Thần rất ngột ngạt khó chịu.

Dù sao cũng là.......chị ruột.

Ba bảo cậu ta không cần để ý đến chị ta, nhưng Trì Chu Thần muốn xác định Trì Tranh Tranh ở chỗ nào.

Bọn họ không thân với Văn Dư. Tuy rằng hai ngày này cậu ta đột nhiên phát hiện Văn Dư không hề phế vật như lời đồn, nhưng đối phương không làm người khác yên tâm bằng Văn Dật Nhiên.

Lỡ đâu Trì Tranh Tranh bị anh ta khi dễ thì sao?

Cứ cho là Trì Tranh Tranh ở nhà Văn Dư vài ngày đi, nhưng cậu ta vẫn phải uy hϊếp Văn Dư một ít, miễn cho anh ta khi dễ Trì Tranh Tranh.

Người Trì gia không thể bị người khác ăn hϊếp.

"Chạy nhanh một chút, nhất định phải đuổi kịp hai người họ."

"Chính là như vậy."

Hai chiếc xe đi cùng một hướng.

Rất nhanh Trì Chu Thần phát hiện hướng bọn họ đi không phải là hướng đến Văn gia, mà là hướng ngược lại.

Đồng nghĩa Trì Tranh Tranh không có khả năng sẽ ở lại Văn gia.

Hướng này đi ra đường lớn, khá sầm uất, người và xe đi lại tương đối nhiều, bọn họ thiếu chút nữa bị cắt đuôi.

Cũng may, tài xế lợi hại, vẫn còn đuổi kịp.

Đi được một lúc thị bọn họ đi vòng qua một trang viên, đến trước cổng.

Chiếc xe phía trước thả chậm tốc độ, bảo vệ mở cửa ra, chiếc xe chậm rãi đi vào trang viên.

Trì Chu Thần chuẩn bị kêu hai người họ, thì tầm mắt chợt liếc qua nhìn tên tiểu khu____Trang viên Vọng Giang.

TUy răng cậu ta vẫn còn là học sinh cấp 3 nhưng không phải vô tri, cái gì cũng không biết. Bình thường Trì Ngạn vẫn sẽ nói cho cậu ta biết rất nhiều chuyện trong giới. Ngày nghỉ cũng sẽ mang cậu ta đến công ty.

Cũng vì thế mà cậu ta biết trang viên này.

Đây là trang viên do Dư Đỉnh xây dựng.

Ban đầu mảnh đất này là khu tấc đất tất vàng của thành phố. Miếng đất rất rộng, lại có vị trí tốt nhất ở Lâm Giang. Thời điểm bán đấu giá gây không ít xôn xao dư luận.

Đương nhiên càng làm cho người ta khϊếp sợ chính là____Dư Đỉnh lấy được mảnh đất đó.

Trước đó Dư Đỉnh không tham gia vào lĩnh vực bất động sản, lại vừa từ nước ngoài chuyển về nên cũng không gây ra được động tĩnh quá lớn.

Lúc Dư Đỉnh đánh chủ ý vào miếng đất này, có không ít các công ty địa ốc đến gây chuyện, cũng có người nghi ngờ bọn họ có đủ tiền để mua được mảnh đất này sao?

Cuối cùng thì Dư Đỉnh cũng mua được mảnh đất này, sau đó thì lập tức thi công tu sửa thành khu biệt thự.

Vậy mà Dư Đỉnh......còn lấn sang ngành thương mại điện tử.

Tiếp đó là lịch sử huy hoàng của Dư Đỉnh, chỉ trong vài năm Dư Đỉnh từ một công ty bị nghi ngờ trở thành một tập đoàn khủng lồ khiến người ta ngưỡng mộ.

Dư Đỉnh càng ngày phất lên, không ít người sẽ ngẫu nhiên nhắc tới việc bọn họ mua miếng đất này, đây là lần đầu tiên bọn họ nổi tiếng khắp cả nước.

Khu biệt thự nhanh chóng được trang hoàng, gọi là Trang viên Vọng Giang.

Thiết kế bên trong rất đẹp, phòng ốc tu sửa rất sang trọng, mấu chốt là____ở nơi rộng như vậy, Trang viên Vọng Giang cũng không có nhiều biệt thự, khoảng cách giữa các hộ tương đối rộng.

Điều này dẫn tới, một trang viên rộng như vậy nhưng lại không có quá nhiều biệt thự, chủ yếu là cây xanh, bên trong rất thoáng mát, an ninh cũng đã sớm sắp xếp đầy đủ.

Trước đó Trì Ngạn có nhắc qua, chờ Trang viên Vọng Giang mở bán biệt thử, bọn họ sẽ mua một căn sau đó dọn vào, nếu không được thì giữ lại làm bất động sản cũng được.

Chỉ sợ là sẽ không rẻ, đối với vị trí khu biệt thự cao cấp này, giá một mét vuông chắc chắn hơn một trăm triệu, nhưng cố tình Trang viên Vọng Giang có quá ít biệt thự, giá cả còn cao.

Tất nhiên, giá cả biệt thự không làm Trì Chu Thần giật mình.

Cậu ta giật mình là bởi vì___

Trang viên Vọng Giang được sửa sang và lắp đặt mọi thứ đều hoàn tất nhưng biệt thự vẫn còn chưa có bán!!!

Cho nên Văn Dư làm soa có thể lái xe đưa Trì Tranh Tranh vào nơi này?!

Vì sao anh ta có thể đi vào?!

Trì Chu Thần quá kinh ngạc nên quên mất việc gọi hai người kia, mà lúc này xe Văn Dư hoàn toán biễn mất trong tầm mắt.

"Cậu Trì?" Tài xế mở miệng dò hỏi.

Trì Chu Thần vẫn còn ngơ ngác nhìn cổng Trang viên Vọng Giang.

_

Bây giờ trời đã tối đen, tuy rằng trang viên có đèn đường nhưng khó có thể thấy toàn diện khu trang viên.

Trì gia cũng là khu biệt thự hơn nữa cô nghĩ đến bối cảnh của Văn Dư nên cũng không cảm thấy khu biệt thự xa hoa này có vấn đề gì.

Cô muốn tạm ở trong căn hộ rẻ hơn của Văn Dư nhưng chắc anh cũng không có.

Cô không quan sát trang viên kỹ, cũng không biết Trang viên Vọng Giang như thế nào. Đầu cô thoải mái dựa vào ghế xe, xe nhanh chóng chạy tới gara dưới lòng đất.

"Bình thường anh hay ở đây sao?" Trì Tranh Tranh vừa đi theo Văn Dư lên lầu vừa hỏi.

"Thỉnh thoảng sẽ ở." Phần lớn thời gian đều ở Văn gia.

"Ồ....." Trì Tranh Tranh lên tiếng.

"Em nhìn xem có thích chỗ này không, tôi còn vài căn ở đây nữa." Văn Dư bình tỉnh hỏi.

Cô vội vàng trả lời: "Không cần đâu, không cần, đối với chỗ ở tôi không kén chọn, hơn nữa chỗ này rất tốt!"

Khi nói chuyện, cả hai đi xuyên qua hoa viên vào nhà chính.

Cửa vừa mở ra, đèn lập tức mở.

Ánh sáng đèn bên trong vô cùng thoải mái, sạch sẽ ngăn nắp. Sảnh, phòng khách, phòng ăn đều ở cùng một tầng. Nhìn sơ qua......

Thật sự rất lớn.

Cô ngửa đầu nhìn trần nhà cao chót vót, lại nhìn cầu thang xoắn ốc xa xỉ.....

Trì Tranh Tranh quay đầu lại nhìn Văn Dư, vẻ mặt nghiêm túc ___

"Lão đại, tôi cảm thấy nơi này tôi thuê không nổi."

Cô chỉ nghĩ rằng nơi này rất xa hoa, nhưng vì từng ở Trì gia nên cô nghĩ bản thân có thể tiếp thu, trăm triệu lần không nghĩ đến nơi này lại xa hoa đến thế!!

Nhưng cách bài trí ở đây không xa hoa đến mức đấy, nó nghiêng về phong cách tinh tế và tối giản hơn.

Tuy nhiên, chỗ ở lớn như vậy, chút tiền ấy của cô làm sao kham nổi?!

Văn Dư ngẩn người, nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau.

Lúc sau, anh nói: "Không sao, bình thường tôi cũng không ở đây thường xuyên."

Cô tự động chuyển thành lời cô hiểu ___

Văn Dư không thường xuyên trụ ở đây, cho nên rất trống trãi, cô ở đây sẽ rất thoải mái.

Trì Tranh Tranh: "....." Hận những kẻ giàu có!

Nếu cô có căn nhà tốt như vậy, mỗi ngày sống ở đó thôi cũng thỏa mãn!

Điều này khiến cho Trì Tranh Tranh rơi lệ trong lòng, nhớ đến ước mơ cả đời kiếp trước của cô là mua một căn nhà rộng 90m vuông.

Thấy cô không lên tiếng, Văn Dư cau mày: "Em không thích? Trong tay tôi còn ấy căn biệt thự cũng khá rộng, ở....."

Dường như chỉ cần cô bảo không thích thì anh nhất định sẽ tìm một căn biệt khác để thoải mãn cô.

Trì Tranh Tranh vội vàng ngắt lời: "Tôi thích! Tôi cực kỳ thích căn biệt thự này!"

Văn Dư vừa lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Anh bắt đầu đổi giày.

Trì Tranh Tranh trầm tư một lúc, biểu tình phức tạp hỏi anh: "Chuyện này, tôi muốn hỏi anh một chuyện, tiền thuê nhà tôi đưa trước 6000......được không? Chờ đến khi tôi có tiền, tôi sẽ bù thêm cho anh!"

Một căn biệt thự như vậy, cho dù là thuê chung thì cũng không thể có giá 6000 tệ!

Tốt nhất là nên sớm chuyển ra, căn nhà xa xỉ như vậy ví tiền cô không gánh nổi.

Văn Dư quay đầu nhìn cô, thấy cô kiên quyết như vậy nên gật đầu đồng ý: "Được."

Trì Tranh Tranh lập tức chuyển khoản cho anh.

Cuối cùng, tiền Văn Tư Tư bồi thương cho cô, nháy mắt chỉ còn có mấy trăm tệ.

Nghèo đói, sầu thảm.

Văn Dư: "Đi lên chọn phòng đi."

Trì Tranh Tranh: "...." giàu như vậy, thật ghen tị!

Nhiều phòng quá cũng không phải quá tốt. Nhìn đi, cô còn phải chọn một căn phòng để ở, thật khổ, haiz.

Cô vừa thở dài, vừa thay dép lê, sau đó vui vẻ chạy "lạch, bạch" lên lầu.

Nếu đã được ở, tiền thuê nhà cũng trẻ, đương nhiên cô rất hạnh phúc khi ở trong một căn nhà như vậy rồi!

Văn Dư nhìn bóng lưng của cô trên tầng 1, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô dường như vẫn luôn vui vẻ như vậy.

Lúc nãy cô rõ ràng hai bàn tay trắng chuyển ra khỏi căn nhà kia, nhưng cô có thẻ vì một chuyện nhỏ nhặt mà vui đến nỗi quên đi phiền muộn và mấy người làm cô không vui.

Văn Dư nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nhớ đến chính mình lần đầu tiên chuyển đến đây ở.

Khi đó anh cũng giống như bây giờ, anh nhìn bọn họ vui vẻ đắc chí, nhìn bọn họ say sưa tự mãn về "tương lai đầy triển vọng".....

Hôm đó Từ Vi nhắc tới người mẹ đã khuất của anh, Văn Kính Sâm lại vừa tham gia tiệc rượu trở về, nghe thấy tên mẹ anh liền nổi giận, lành lùng nói anh làm mất mặt ông ta, bảo anh cút.

Lúc ấy Văn Dư chỉ muốn xét nát gương mặt ghê tởm của ông ta, nhưng lại cảm thấy như thế quá tiện nghi cho bọn họ.

Anh lúc ấy chỉ mới hai mươi tuổi thì có gì trong tay? Sao có thể tùy tiện hủy diệt bọn họ?

Anh hiểu rõ Văn Kính Sâm và Từ Vi, cũng biết làm sao để bọn họ thống khổ nhất....

Văn Dư thờ ơ rời đi, đúng lúc bên này cũng trang hoàng xong nên anh chuyển vào luôn.

Bật đèn, vào nhà, rửa mặt, lên giường ngủ, mọi thứ đều như thường lệ.

Cho dù đây là "ngôi nhà" anh xây để chuyển vào ở sau khi rời khỏi Văn gia, nhưng cũng không có gì đặc biệt.

Tuy nhiên lúc này nhìn Trì Tranh Tranh vui vẻ lên lầu, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cô kêu lên, Văn Dư càng nhìn càng thấy căn nhà này thuận mắt hơn.

___Hiện tại anh cũng cảm nhận được đây mới là nhà, cảm giác này hoàn toàn khác khi anh ở Văn gia.

_

Gian nhà chính không có quá nhiều phòng, đồng nghĩa phòng dành cho khách ở gian phụ.

Tuy nhiên Trì Tranh Tranh không biết rằng, lúc cô đi vào nhà thì trời vừa tối nên cô không chú ý đến ở đây cũng có hai căn phòng dành cho khách.

Nhưng mấy căn phòng trên lầu đều làm cho cô khϊếp sợ, mỗi căn phòng đều lớn hơn rất nhiều lần so với phòng ngủ của cô ở Trì gia, bố cục càng tinh xảo, thoải mái hơn rất nhiều.

Lầu hai có hai phòng ngủ chính, Trì Tranh Tranh thăm dò nhìn thoáng qua, trong phòng có dấu vết người ở.

___DĨ nhiên là phòng của Văn Dư.

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, đi xem phòng khác.

Phòng còn lại vẫn còn mới tinh, không có dấu vết có người ở.

Trì Tranh Tranh chọn căn phòng cuối hành lan ở lầu hai, cũng không lớn hơn phòng ngủ chính bao nhiêu, nhưng có ban công rộng hơn. Cô nghĩ đến sau này nằm phơi nắng ở đây rồi ngắm vườn hoa ở phía trước, thật sự quá hoàn hảo.

Sau khi chọn xong phòng, cô lập tức "lạch bạch" chạy xuống lầu, bởi vì cô chạy nên tiếng bước chân tương đối lớn.

Văn Dư ngẩng đầu nhìn lên.

Người còn chưa xuất hiện trong tầm mắt, giọng nói Trì Tranh Tranh đã vang lên ___

"Nhà anh thật tuyệt! Mỗi một phòng đều siêu cấp đẹp, tôi chọn căn phòng thứ hai cuối hành lan của lầu hai, được không?"

Tuy rằng căn phòng kia chắc chắn sẽ không có ai ở, nhưng việc hỏi ý kiến chủ nhà là cần thiết.

Anh đương nhiên không có ý kiến: "Có thể."

"Đúng rời Văn Dư, tôi muốn ra ngoài mua chút quần áo, anh ăn cơm chưa? Tối nay anh có tăng ca không?" CÔ lại hỏi.

Cả người Văn Dư thả lóng, đáy mắt còn xen lẫn ý cười: "Tối nay tôi không tăng ca, lát nữa sẽ có người đưa quần áo đến đây, còn cơm thì do dì Vương phụ trách."

"Hả?" Trì Tranh Tranh sửng sốt: "Sao có thể tốt như vậy....."

Nấu cơm còn có thể hiểu được nhưng ngay cả chuyện mua quần áo anh đều đã cân nhắc, chuyện này.....không phải quá tốt đi chứ?

"Không phải tôi bảo em không cần thu dọn đồ đạc sao?" Văn Dư nhìn cô, khóe miệng lộ rõ ý cười.

Trì Tranh Tranh: "......"Cô suýt chút nữa đã quên lúc ở Trì gia Văn Dư có nói mấy lời này.

Gương mặt cô nghiêm túc: "Lần này tôi lại nợ anh thêm một ân tình, sau này quần áo vẫn nên để tôi tự mua."

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Văn Dư gật đầu đồng ý.

Trì Tranh Tranh nhẹ nhàng thở phào, trong lòng cực kỳ cảm kích Văn Dư. Trong túi cô không còn bao nhiêu tiền, quả thật rất bất tiện.

_

Dì Vương là một người phụ nữ trung niên trông rất dịu dàng, ôn hòa. Khi vừa nhifn thấy cô, gương mặt bà tràn ngập ý cười, biểu tình ái muội kia cô không biết nói gì.

Nhưng dì Vương không phải là người nhiều chuyện, ngoài việc hỏi bọn họ muốn ăn cái gì thì căn bản bà không hề đề cập đến chuyện của Trì Tranh Tranh và Văn Dư. Cho dù bà không hỏi nhưng nhìn ánh mắt ái muội kia cô chỉ muốn giải thích.....cô chỉ là khách thuê nhà.

Lúc dì Vương vào bếp làm cơm, người mang quần áo cũng đến.

Đương nhiên người đó là mộ trong những thư ký của Văn Dư. Một người phụ nữ gần ba mươi, một thân tây trang giày cao gót, đi đứng hùng hổ, sấm rền gió cuốn.

Cô ấy còn dẫn theo hai nhân viên mua sắm đến, trên tay còn cầm theo quần áo.

"Ông chủ, quần áo đều ở chỗ này." Thư ký thái độ cung kính báo cáo.

Văn Dư gật đầu, nhìn Trì Tranh Tranh: "Đưa cô ấy đi xem thử."

"Vâng ạ." Thư ký quay đầu nhìn Trì Tranh Tranh, biểu tình không đổi, vẫn cung kính như cũ, ánh mắt chuyên chú.

Hai nhân viên phía sau cô ấy có lẽ còn trẻ nên vẫn luôn trộm nhìn hai người Văn Dư và Trì Tranh Tranh.

"Tiểu thư, đây là các mẫu áo ngủ được chọn riêng dành cho cô, tổng cộng ba bộ, có cả size nhỏ và size vừa." Cô ấy vừa giới thiệu vừa chỉ vào mẫu áo hai nhân viên đang cầm.

Ba bộ áo ngủ đều có ba kiểu phong cách hoàn toàn khác nhau, ưu nhã, xa hoa, đáng yêu, nhưng tóm lại đều vô cùng đẹp.

"Xin hỏi ngài thích bộ nào? Nếu ngài không hài lòng, ở đây còn có...." Cô lấy máy tính bảng ra, trên giao diện tràn ngập các kiểu dáng khác nhau.

"Cái này, size nhỏ là được!" Trì Tranh Tranh vội vàng ngắt lời cô ấy, chạy nhanh lại chỉ vào một bộ.

___Tư thế này quá dọa người rồi nha.

Hơn nữa cô thư ký này làm cô nhớ đến lúc cô đi làm, mỗi khi nhìn cô nhìn thấy lãnh đạo của Cục bảo vệ môi trường cô liền cảm thấy bản thân như đang nhìn thấy chủ nhiệm của cô, cực kỳ dọa người.

"Được ạ." Thư ký gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Ở đây còn mấy bộ cùng kiểu dáng, ngày mai chúng tôi sẽ mang đến cho tiểu thư."

Trì Tranh Tranh: ".......không, không cần."

Khoa trương như vậy?!

Trì Tranh Tranh nhìn Văn Dư, anh cũng đang quan sát bọn họ, thấy vậy anh lạnh lùng nói: "Còn dư lại thì không cần đưa tới."

___Hình như cô thích tự mua hơn?

"Vâng ạ." Thư ký gật đầu.

Trì Tranh Tranh thở phào, cuối cùng cũng cảm thấy thả lỏng.

Đột nhiên, thư ký nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc chỉ tay vào một cái hộp: "Đây là nội y, chúng tôi có mang đến size XX và XX, tiểu thư có yêu cầu gì về số đo không ạ?"

Trì Tranh Tranh: "......"!!!

Trước mắt tối sầm, cảm giác hít thở không thông.

Cô không muốn trước mặt mọi người thảo luận số đo nội y của cô!

Con mẹ nó còn muốn nói trước mặt Văn Dư?!

Mặt cô đỏ bừng, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.

Văn - không có kinh nghiệm - Dư ngẩn người, ngay sau đó mới hiểu ra là cô đang......thẹn thùng?

Cô ngại ngùng khi chọn đồ lót trước mặt anh?

Vẻ mặt thư ký vẫn nghiêm túc như cũ: "Tiểu thư, nhân chi thường tình, không cần xấu hổ."

___Bọn họ đều cho rằng Trì Tranh Tranh xấu hổ.

Trì Tranh Tranh: "......"

Mẹ nó, tôi đây là xấu hổ sao?! Tôi đây là tức giận được không!!!

Cô bụm mặt, xấu hổ buồn bực: ".......ừm, còn size nhỏ hơn không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Dư: Này.....

Trì Tranh Tranh:???

Văn Dư: Không sao, vẫn còn thời gian để phát triển.