Trì Tranh Tranh vẻ mặt sững sờ: "Con không có nói dối!"
Đinh Di Quân buông tay đang lôi kéo cô ra, oán trách nói: "Tranh Tranh, con nói dối cũng nên có dáng vẻ nó dối một chút. Con có quan hệ thế nào với Văn Tư Tư chúng ta còn không biết ư? Hai đứa các con là kẻ thù không đội trời chung, nếu muốn nói dối con cũng nên tìm lí do có lý hơn chứ?"
Trì Tranh Tranh:"...."
Cô phí không ít tâm tư chứng minh tối qua mình quả thật ở cùng với Văn Tư Tư.
Buổi sáng, sau khi Văn Tư Tư chuyển tiền qua cho cô, bởi vì cô ta xé hỏng quần áo của cô.
Máy giám sát của khách sạn cũng có thể chúng minh cô ngày hôm qua là cô cùng vào cùng ra khỏi khách sạn với Văn Tư Tư.
"....Nếu hai người còn chưa tin, vậy thì kiểm tra camera khách sạn đi. Còn nếu thật sự không được thì gọi cho Văn Tư Tư và Văn Dật Nhiên đều được, hai bọn họ đều biết."
Trì Tranh Tranh hữu lực vô khí [1] thở dài, tiếp tục nói: "Con biết mọi người ghét bỏ Văn Dư, nhưng hắn không phải loại người như vậy, hơn nữa....hơn nữa Văn Dư cũng không phải không có tiền đồ như mọi người nghĩ. Mọi người không thích anh ấy thì cũng nên ít qua lại, khıêυ khí©h anh ấy chứ nhỉ?"
Một năm sau, một nhà Trì gia chúng ta sẽ rất thế thảm, nếu các người còn nhảy nhót nhiều như vậy thì không chừng so với Văn gia còn thảm hơn....
Thật làm cho người ta tuyệt vọng!
Trì Tranh Tranh chân thành khuyên giải an ủi, nhưng Trì Ngạn và Đinh Di Quân dĩ nhiên là vẫn hiểu lầm.
Đinh Di Quân đột nhiên hỏi: "Tranh Tranh, con nói cho mẹ biết, con không phải thật sự thích cái tên Văn Dư đó đi?"
Biểu tình bà nghiêm túc, hai mày chau lại.
Trì Tranh Tranh: "???" Gì?
Không chờ cô mở miệng, Trì Ngạn cau mày, lạnh lùng nói___
"Được rồi, bây giờ hai nhà chúng ta cũng có hôn ước, nếu con thật sự thích cậu ta thì hai đứa phải ở chung với nhau thật tốt. Văn Dư tuy rằng không có tiền đồ nhưng liên hôn hai nhà Văn Trì cũng là chuyện tốt. Về sau để em trai con giúp đỡ Văn Dư là được."
Cả miệng đều ghét bỏ Văn Dư.
Nhưng nhớ đến tối hôm qua cậu ta ở cùng với Trì Tranh Tranh, Trì Ngạn cuối cùng cũng không quá tức giận.
___Trừ bỏ việc nhân phẩm có vấn đề, những mặt khác bọn họ đều có thể tiếp nhận.
Ngập ngừng một chút, Trì Ngạn lại nói: "Nếu con có thể đem Văn Dật Nhiên quay trở lại thì cậu ta mới là người thích hợp đối với con. Nhưng nếu Văn Dật Nhiên không thích con, con cũng đừng quấn lấy, bịa đặt cậu ta. Kết thân không thành thì không nên kết thù."
Tất cả mọi người đều thấy trước kia con gái ông ta điên cuồng với Văn Dật Nhiên như thế nào.
Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cô liền nói không còn thích, bọn họ thật ra không tin.
So sánh với việc Trì Tranh Tranh nói không còn thích Văn Dật Nhiên bọn họ càng tin tưởng là bởi vì cô tức giận, cáu kỉnh nên nói mấy lời đó.
Trì Tranh Tranh: "....." Cô há miệng thở dốc. Cô thật sự không còn biết nói cái gì.
Cô cũng đã biết mỗi lần nói chuyện với Trì gia thì luôn có cảm giác bất lực khi ông nói gà bà nói vịt.
Đối với người Trì gia xem ra Văn Dư chính là đồ dư thừa, là một người không có tiền đồ.
So sánh với An Thấm Như, bọn họ kỳ thật hi vọng cô liên hôn với Văn Dật Nhiên nhưng nếu Văn Dật Nhiên không thích cô thì bọn họ càng không hi vọng cô giống như trước kia lì lợm, la liếʍ, tránh cho kéo thù hận. Không được ở bên Văn Dật Nhiên, lấy lui làm tiến, nếu cô đồng ý thì miễn cưỡng có thể liên hôn với Văn Dư.
___Đây là thái độ của Trì gia.
Nhưng đối với Trì Tranh Tranh, Trì gia tốt nhất là không nên giao du hợp tác với Văn gia, cũng nên ít nhảy nhót trước mặt Văn Dư. Dù sao cô cũng biết Văn Dư ghét Văn gia nhất, cho nên một năm sau, Trì gia có thể tránh bị tổn thất mà lui về.
Nghĩ đến Trì Ngạn và Đinh Di Quân cũng là cha mẹ của thân thể này, cô thầm nghĩ, châm chước mở miệng: "Trì gia muốn hợp tác cùng Văn gia? Ba à, con hy vọng người có thể suy xét...."
Trì Ngạn không kiên nhẫn đánh gãy lời cô: "Trì Tranh Tranh, chuyện ở công ty không cần con phải xen vào, sắp tới con ở nhà ngẫm nghĩ lại đi, đừng gây rắc rối nữa."
Dứt lời, Trì Ngạn nhìn thời gian: "Ta còn vài chuyện cần xử lí, bây giờ ba trở về thư phòng."
Trì Tranh Tranh: "....." Tràn ngập cảm giác bất lực.
Trì gia sau này là của Trì Chu Thần, tuổi tác cậu ta còn nhỏ, Trì Ngạn sợ Trì Tranh Tranh có sinh ra tâm tư, về sau sẽ vì tài sản mà náo loạn, cho nên cũng không cho cô tiếp xúc với chuyện ở công ty.
Chuyện hai nhà Văn Trì hợp tác đã chuẩn bị rất lâu, cả hai nhà đều dốc lòng vào chuyện này. Hiện giờ bọn họ đã đầu tư hết mọi vốn liếng, đừng nói đến việc cô khuyên Trì Ngạn rút khỏi lúc này, cô chỉ có thể nhận được một câu___Đây không phải là việc mà cô có thể xen vào.
Nói cho bọn họ nghe Văn Dư là ông chủ Dư Đỉnh?
Chưa kể đến Trì Ngạn có tin hay không, chỉ cần cô tiết lộ, Văn Dư có thể bẻ đầu cô đầu tiên.
Hơn nữa Văn Dư là đại nam chủ, việc tiêu diệt hai nhà Văn Trì chỉ là bước mở đầu cho con đường trở thành bá chủ của anh. Sau khi Văn Dư bị lộ, anh sẽ không chuẩn bị nâng bọn họ cao sau đó để bọn họ ngã nữa mà anh sẽ trực tiếp ra tay đả kích.
Nói như vậy, kết quả đều giống nhau, chỉ thiếu một năm giảm xóc....
Aizz.
Cái cảm giác biết trước này thật khó chịu, lại ngăn không được cảm giác...bất lực.
Hơn nữa cô cũng không có cảm tình với Trì gia, nên cũng không tín nhiệm bọn họ.
Ở bên canh, Đinh Di Quân lại gần cô, nói nhỏ___
"Tranh Tranh, con cũng biết địa vị Văn Dư ở Văn gia như thế nào rồi. Sau này cậu ta cũng không được chia cái gì, chính cậu ta lại không có bản lĩnh, mẹ không hi vọng con nhảy vào hố lửa. Cho nên con cách xa Văn Dư chút. về sau nếu tìm được cơ hội thích hợp thì giải trừ hôn ước đi."
Bà dù sao cũng mong con gái sau này có thể gả cho người thích hợp. cho dù là liên hôn thì quãng đời còn lại cũng nên tốt một chút.
"Ồ" Trì Tranh Tranh bất lực lên tiếng.
Cũng chỉ có lệ.
Đinh Di Quân thấy cô đồng ý, lập tức cao hứng, nghĩ nghĩ, nhịn không được lại nói:
"Tranh Tranh, còn có chuyện của em họ con...."
Nghe được lời này, Trì Tranh Tranh nhấc mí mắt lên nhìn về phía bà.
"Từ nhỏ con với Thấm Như đã đối nghịch, hiện tại đã trưởng thành, con không thể như lúc nhỏ vô cớ gây rối. Trước mặc kệ Thấm Như đến với Dật Nhiên lúc nào, nhưng sự thật là Văn Dật Nhiên không thích con, nếu như cậu ta thích Thấm Như, sau này Thấm Như cũng có thể gả cho cậu ta mà con lại có mối quan hệ tốt với Thấm Như thì hai đứa có thể chăm sóc nhau."
Đinh Di Quân ưu sầu, thở dài: "Văn Dật Nhiên đã vào công ty. Mấy năm nay Văn gia trở nên mạnh mẽ, em trai con lại còn nhỏ, mắt thường cũng có thể thấy Trì gia càng ngày càng xa Văn gia, lần hợp tác này, Văn gia chiếm phần lớn...."
"Cho nên?" Trì Tranh Tranh cười lạnh.
Đinh Di Quân sửng sốt, gương mặt mang vẻ ưu sầu dần trở nên khó hiểu. Không rõ vì sao bà một lòng suy nghĩ vì con gái nhưng vì sao con gái lại có thái độ này?
Trì Tranh Tranh đứng lên, không nhìn bà: "Người đúng là có cái nhìn vì đại cuộc. An Thấm Như còn chưa có gả cho Văn Dật Nhiên thì người đã bắt đầu lấy lòng cô ta? Cũng không ngại cô ta từng thông đồng với vị hôn phu của chị họ? Ha, không nhắc đến chuyện Văn gia về sau có lớn mạnh hay không, cho dù con có hai bàn tay trắng cũng sẽ không lòng người như An Thấm Như."
Nói xong, cô nhấc chân rời khỏi, vừa đi được hai bước thì dừng lại, giọng nói mang thẻo vẻ trào phúng: "Mẹ à, thời điểm con và An Thấm Như được sinh ra, có phải người ôm nhầm rồi phải không? Vì soa con cảm thấy An Thấm Như mới là con gái ruột của người vậy?"
___Cô thay nguyên chủ đem vấn đề này nói ra.
Đinh Di Quân cứng đờ.
Trì Tranh Tranh đã rời khỏi, lên lầu về phòng.
Đinh Di Quân hơi run rẩy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền chảy.
Bà đúng thật là rất thích An Thấm Như, vừa hiểu chuyện lại nghe lời, còn rất dính bà. Bà cũng nhìn cô ta lớn lên từ nhỏ, khẳng định cũng có vài phần thật tình yêu thích.
Nhưng điều đó sao có thể quan trọng hơn con gái bà chứ?
Tranh Tranh nói như thế thật làm bà tổn thương, bà chỉ muốn các cô giải hòa, không phải đều vì Tranh Tranh thôi sao?
Thanh danh của Tranh Tranh ở trong vòng rất kém, mà Thấm Như lại có nhiều bạn. Hiện tại Văn Dật Nhiên cũng không phải vị hôn phu của Tranh Tranh, về sau Thấm Như có khả năng sẽ gả cho Văn Dật Nhiên nha.
Bà làm như vậy đều không phải vì nghĩ cho cuộc sống sau này của Tranh Tranh hay sao?
Thấm Như cũng rất rộng lượng, chỉ cần Tranh Tranh không nhắm vào con bé, thì các cô có thể hòa thuận.
Đinh Di Quân nghĩ đến việc con gái không hề cảm thông cho bà liền bật khóc.
"Mẹ? Người làm sao vậy?" Giọng nói Trì Chu Thần mang theo vài phần dò xét.
Đinh Di Quân lau nước mắt, lắc đầu: "Không có chuyện gì....."
Trì Chu Thần cau mày: "Có phải Trì Tranh Tranh lại chọc tức người?"
"Chị của con.....Aizzz, khi nào con bé mới có thể hiểu chuyện một chút a." Nghĩ đến lời nói của Trì Tranh Tranh, hốc mắt Đinh Di Quân lại ửng đỏ.
Trì Chu Thần lập tức nổi giận.
"Cộp cộp cộp" chạy lên trên lầu, ầm ĩ đập cửa phòng Trì Tranh Tranh.
Trì Tranh Tranh nhíu mày, mở cửa.
Không đợi cô mở miệng, Trì Chu Thần tức giận hét: "Trì Tranh Tranh! Chị có thể hiểu chuyện một chút được không, chị làm mẹ khóc có biết không? Đây không biết là lần thứ bào nhiêu chị làm mẹ tức giận. Vì sao tôi lại có một người chị như chị, chỉ đúng là___"
Giọng nói dần nhỏ đi, dưới ánh mắt của cô Trì Chu Thần cũng không nói ra được.
Trì Tranh Tranh ở tước mặt không dậm chân, cũng không phản bác, cô chỉ đứng đó dùng cặp mắt to tròn kia, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cậu, như là....nhìn một người xa lạ.
"Nói xong chưa?" Trì Tranh Tranh hỏi.
Trì Chu Thần há miệng thở dốc, đột nhiên không còn tự tin.
Trì Tranh Tranh mặt không biểu tình: "Năm nay cậu đã mười sáu, không phải là sáu tuổi, cậu có thể hỏi mẹ xem vừa rồi bà ấy nói gì với tôi sau đó lại đến tìm tôi."
Nói xong, cô nghiêng người đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng khách, biểu tình Đinh Di Quân phức tạp nhìn cô.
Trì Tranh Tranh ngừng chân một lúc: "Con ra ngoài đi dạo, buổi tối sẽ trở lại." Cho nên không phải rời nhà trốn, không cần
phô thanh đi tìm cô.
Dứt lời, Trì Tranh Tranh nhanh chân rời khỏi.
Cô không thể ở trong ngôi nhà của Trì Tranh Tranh được nữa.
Ra cửa, bắt xe, liền mạch lưu loát.
"Đi chỗ nào? "Tài xế taxi hỏi.
Trì Tranh Tranh cũng mờ mịt, trời đất bao la, cô cũng không biết nên đi chỗ nào.
Thế giới này, chung quy đối với cô mà nói thì vẫn là một thế giới xa lạ.
Cô không có bạn bè, cũng không có chỗ để đi.
Người nhà....phải chăng là người nhà?
"Muốn đi đâu?" Tài xế quay đầu lại, kinh ngạc hỏi cô.
Cô nghĩ một hồi, sau đó báo địa chỉ.
Xe dần đi xa.
_
Trì Tranh Tranh lại đi ra ngoài. Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Trước đây khi cô cãi nhau với người trong nhà đều sẽ đi ra ngoài.
Nhưng lúc này lại không giống lúc trước, lúc này cô không có tức giận dậm chân, cũng không chửi rủa, chỉ lạnh lùng với Đinh Di Quân và Trì Chu Thần nói mấy câu.
Cô càng bình tĩnh như vậy, càng làm cho hai người trong nhà bất ngờ, dưới đáy lòng lại nhịn không được tràn lên cảm xúc phức tạp.
Trì Chu Thần mờ mịt rất lâu, lại nhìn Đinh Di Quân cũng giống cậu, cậu cuối cùng mở miệng hỏi___
"Mẹ, vừa rồi người với Trì Tranh Tranh nói cái gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Trì Chu Thần chủ động mở miệng hỏi bà cái gì đó. Cậu đột nhiên muốn biết lí do vì sau mẹ cậu bị Trì Tranh Tranh chọ tức đến phát khóc. Vì sao Trì Tranh Tranh lại có phản ứng như vậy?
Là Trì Tranh Tranh vô cớ gây sự từ việc cỏn con sao?