___Thì ra cô ta muốn lấy lùi làm tiến.
___Đầu tiên giải trừ hôn ước với hắn, sau đó lại bị đặt bôi nhọ hắn, làm cho mấy người phụ nữ khác bỏ việc đánh chủ ý lên người hắn, còn việc cô ta tiếp cận Văn Tư Tư có thể là có mưu đồ khác.
A, sau khi Trì Tranh Tranh gặp tai nạn thế nhưng lại không minh lên không ít, không còn lì lợm la liếʍ, thay đổi sách lược gây chú ý đối với anh ta.
Văn Tư Tư nghe vậy thì hơi khựng lại.
Quấn lấy cô? Ý đồ xấu?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Chắc chắn là như thế!" Cô ta chắn chắ là muốn chọc tức mình!
Tối hôm qua còn quấn chăn khiến cô ta bị cảm mạo.
Nha đầu kia thật quá âm hiểm!
Văn Dật Nhiên nhìn thấy vẻ mặt "Quả nhiên là như thế" của cô nàng thì cười lạnh ___
"Quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Văn Tư Tư, mặc kệ cô ta có ý đồ gì, em cũng không được phép dẫn cô ta đến trước mặt anh. Anh không muốn thấy bản mặt của cô ta nữa."
Trì Tranh Tranh, cho dù cô định dùng cách gì, tôi cũng sẽ không bao giờ thích cô!
_
Sau khi ăn no, Trì Tranh Tranh buông đũa xuống, ngẩng đầu lên: "Còn đồ ăn nữa sao?"
"Đã ăn no?" Văn Dư cũng buông dao nĩa.
Đối diện với gương mặt thỏa mãn gật đầu của cô gái, cô lau miệng nói: "Đều đã ăn no rồi, rốt cuộc còn bao nhiêu món thế? Vì sao chúng ta ăn hoài vẫn không hết?"
Cô vừa ăn thì các món không ngừng được đưa lên.
Khi cô vừa nghĩ đến việc sẽ không ăn nữa thì mấy món vừa lên đều rất ngon miệng, cô liền nghĩ___
Không nên lãng phí tiền, gọi cũng đã gọi, vậy liền ăn đi.
Vì thế cuối cùng ăn đến no căng bụng.
Dù đồ ăn có ngon đi chăng nữa nhưng cô ăn không vô.
Văn Dư bật cười, vừa lau tay vừa đáp: "Không còn món nào nữa."
Anh liếc mắt nhìn người phục vụ bên cạnh, người phục vụ đang bưng món lên liền gật đầu, lập tức mang các món ăn xuống.
Trì Tranh Tranh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, không lãng phí tiền thì tốt.
Nhưng mà ăn nhiều như vậy.......cũng không rẻ nha?
Cô cũng không biết số tiền trong thẻ cô kiếm được từ Văn Tư Tư có đủ trả tiền cơm không nữa....
Hay là bữa cơm này cô quỵt đi, để lão đại mời khách, khi nào thẻ cô có tiền trở lại, cô liền mời lão đại lại một bữa cơm?
Nếu không chờ đến lúc tính tiền, tiền trong thẻ lại không đủ, vậy thì thật xấu hổ.
Nhưng mà Văn Dư ngược lại không có động thái.
Trì Tranh Tranh: "......."???
Lão đại không keo kiệt như thế chứ?!
Trong đầu nghĩ như thế nhưng cô lại lấy thẻ ra, trái lương tâm nói: "Quẹt thẻ đi."
Nhân viên phục vụ thái độ cung kính, lịch sự trả lời: "Thưa tiểu thư, không cần trả tiền."
"Hả?" Trì Tranh Tranh sửng sốt.
Tuy rằng nhà hàng này không có ai, công việc kinh doanh lại không tốt nhưng không đến mức miễn phí cho khách chứ?
Lại nói vị trí nhà hàng này rất tốt, trang trí rất trang nhã, sang trọng, thêm nữa là môi trường và dịch vụ rất chuyên nghiệp. Hương vị món ăn lại rất ngon, chỉ là trong nhà hàng không có khách....
Trì Tranh Tranh có lý do để hoài nghi là vì nhà hàng này rất đắt tiền!
Không chờ người phục vụ trả lời, Văn Dư đứng lên, cầm lấy áo khoác bên cạnh bình tĩnh mặc vào, nhẹ nhàng nói: "Nhà hàng này là của tôi."
Trì Tranh Tranh:"!!!"
Phản ứng đầu tiên của cô là___Con mẹ nó, sản nghiệp của lão đại thật lớn!
Phản ứng thứ hai là___Cô lại biết thêm một bí mật của lão đại!!
Khoảng cách bị diệt khẩu, có phải càng lúc càng gần?!
Trì Tranh Tranh cũng đứng lên theo, vừa sửa lại quần áo, vừa dè dặt nói: "Lão.... Văn Dư, anh đầu tư vào mảng ăn uống, thật ra cũng khá...khá tốt...ha.."
___Nhìn đi!
___Cô chỉ cho rằng anh đầu tư mảng ăn uống, không biết anh thật ra còn có thêm hai sản nghiệp nữa, cũng rất nổi danh. Ngay cả hai nhà Văn - Trì cũng biết đến công ty thần bí Dư Đỉnh!
___Cho nên, cô căn bản không sợ!
Trì Tranh Tranh lộ ra nụ cười, cả người thả lỏng hơn nhiều.
Văn Dư vừa đưa cô ra bên ngoài, vừa trả lời: "Tôi không đầu tư ăn uống, mở nhà hàng là vì ăn cơm, mở tiệc mời khách sẽ dễ dàng hơn. Tôi không thích ăn cơm chỗ người khác."
Anh chợt ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Tôi làm ngành tài chính, vẫn luôn đầu tư cổ phiếu, đồng thời tôi cũng đầu tư một số ngành khác, nếu em muốn biết thì tôi có thể nói tỉ mỉ cho em nghe."
Vừa dứt lời, thì anh phát hiện Trì Tranh Tranh dừng lại.
Anh quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Khóe miệng Trì Tranh Tranh nở nụ cười cứng đờ: "Không, không cần....."
Cô chưa bao giờ biết là Văn Dư nói nhiều lời như vậy!!!
Lão đại a!
Tôi thật sự một chút cũng không muốn biết! Một chút cũng chưa từng nghĩ tới!
A!
_
Văn Dư đưa Trì Tranh Tranh về Trì gia.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, hẹn gặp lại." Trì Tranh Tranh lộ ra nụ cười chân thành.
Không thể phủ nhận rằng thời gian ở bên cạnh Văn Dư trừ bỏ lo lắng đề phòng thì các phương diện khác đều rất thoải mái.
Anh rất kiệm lời, nhưng cũng sẽ đáp lại cô nên chung quy vẫn rất thoải mái. Tuy rằng anh lãnh đạm, nhưng không làm người khác cảm thấy bị coi nhẹ.
Mấu chốt chính là___ Văn Dư lớn lên rất tuấn tú, chỉ cần nhìn mặt thôi cũng đủ cảnh đẹp ý vui.
Trì Tranh Tranh thỉnh thoảng cũng sẽ liếc mắt nhìn anh, cũng bị vẻ đẹp của anh làm ngẩn người. Lúc ấy cô nghĩ, [Quả thật là nam chủ văn, rất được Thiên Đạo ưu ái!]
Văn Dư gật đầu, ngón tay ấn trên điện thoại một lúc, sau đó điện thoại Trì Tranh Tranh liền vang lên.
Cô còn chưa kịp xem, Văn Dư liền nói: "Là số điện thoại của tôi, có việc gì thì gọi."
Nói xong, anh đóng cửa sổ xe, chiếc xe dần đi xa.
Trì Tranh Tranh ngu người đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn chiếc xe rời đi.
Anh cho cô số điện thoại?
Cũng đúng, điện thoại là anh mua, muốn số điện thoại không phải cũng đơn giản sao?
Chỉ là cô cảm thấy có chút thần lỳ.
Mặc kệ lúc trước hai người cùng đi mua quần áo, cũng nhau ăn cơm, cô cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, dù sao Văn Dư làm để ứng phó Văn Kính Sâm. Cho nên tất nhiên phải bày tỏ điều gì đó đối với "Vị hôn thê" là cô đây.
Nhưng nhìn vài điện thoại có thêm một số liên lạc, cô mới đột nhiên cảm thấy___Sợ là sau này bọn họ liên hệ cũng không ít.
Bởi vì "đính hôn ngoài miệng" mà cô và nam chủ không CP phải dính chung với nhau.
"Người cũng đã đi, còn nhìn cái gì mà nhìn." Sau lưng, vang lên giọng nói của vị thiếu niên.
Giọng nói mang mấy phần trào phúng, vừa nghe liền cảm thấy không vui.
Trì Tranh Tranh thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn thiếu niên ___Trì Chu Thần.
Cậu ta mặc áo khoác, quần jean, tay đút túi quần, cằm hếch lên, trên mặt hiện vẻ kiêu ngạo và trào phúng, tựa như thời thời khắc khắc đều đang nói____
Cô đang chờ rác rưởi.
Đây là em trai cô, thật là đứa em trai khó ưa.
Trì Tranh Tranh liếc mắt, đáp lại một câu: "Liên quan cái rắm gì đến cậu. Hôm nay cậu không đi học?"
"Cuối tuần." Trì Chu Thần trả lời. Sau đó tầm mắt nhìn về phương hướng xe Văn Dư biến mất, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô: "Không phải chị thích Văn Dư đấy chứ? Từ Văn Dật Nhiên cho đến Văn Dư, Trì Tranh Tranh, vì sao ánh mắt chị lại kém như vậy?"
Trì Tranh Tranh trợn mắt phản bác: "Chị không thích Văn Dư cũng chướng mắt Văn Dật Nhiên, cảm ơn. Còn nữa, cậu cảm thấy Văn Dư kém hơn so với Văn Dật Nhiên? Là ánh mắt cậu mới kém."
"Đương nhiên, Văn Dư chỗ nào cũng không bằng___"
Trì Chu Thần đột nhiên ngưng bặt, nghĩ đến Văn Dư, cậu ta sửa miệng: "Văn Dư trừ bỏ có một gương đẹp ra thì chỗ nào cũng đều kém hơn so với Văn Dật Nhiên!"
Trước kia cậu ta cảm thấy Văn Dư lỡn lên không đẹp, nhưng gần đây bởi vì Trì Tranh Tranh mà cậu ta đột nhiên phát hiện___ Văn Dư lớn lên đúng là rất đẹp! Lại còn rất có khí chất!
Thật kỳ quái, trước kia vì sao cậu ta không chú ý đến mặt của anh ta nhỉ, thế nhưng cậu ta còn cảm thấy anh ta rất dư thừa?
Đối với câu nói của Trì Chu Thần, khóe miệng Trì Tranh Tranh nhếch một cái, phun ra hai chữ: "Ha hả."
"Này Trì Tranh Tranh, chị có thể nói chuyện đàng hoàng được không?" Trì Chu Thần trừng mắt kiếc cô, cực kì bất mãn.
Cậu ta cũng phát hiện ra từ ngày xảy ra tai nạn, Trì Tranh Tranh đã thay đổi.
Trước kia hai người bọn họ ở sống chung không tốt. Chỉ cần gặp mặt liền cãi nhau, và dĩ nhiên là Trì Tranh Tranh cãi không lại cậu ta.
Nhưng Trì Chu Thần cũng không thích Trì Tranh Tranh. Ánh mắt cô nhìn cậu luôn là ghen ghét và không thích.
Trì Chu Thần có lí do để tin rằng Trì Tranh Tranh khẳng định không tình nguyện mình có đứa em trai như vậy.
Cho nên cậu thích cô mới là lạ.
Cậu ta còn cảm thấy cô vừa ngốc lại đáng ghét, không xứng đáng làm chị của cậu ta!
Sau khi tai nạn xảy ra, Trì Tranh Tranh có chút thay đổi, ánh mắt cô nhìn cậu cũng không còn ghen tỵ và chán ghét nhưng ngược lại, ánh mắt cô nhìn cậu, làm cậu cảm thấy cô đang xem cậu như___
Đứa trẻ to xác.
Cái này càng làm cho Trì Chu Thần không vui.
"Cậu một tiếng Trì Tranh Tranh một tiếng lại kêu Trì Tranh Tranh, thật không biết lớn nhỏ, vì sao tôi phải nói chuyện với cậu đàng hoàng?" Trì Tranh Tranh lần nữa liếc mắt nói. Sau đó nhấc chân trở về Trì gia.
Trì Chu Thần cười nhạo: "Được rồi, tôi cũng lười nói chuyện với chị, chị mau chạy nhanh vào nhà trốn đi. Đêm không về ngủ, xem ba mẹ mắng chị thế nào."
Bước chân Trì Tranh Tranh vẫn không ngừng, chỉ để lại một câu___
"Nhóc này, lo về làm bài tập trước đi rồi hãy bận tâm tới chuyện của chị."
Trì Chu Thần: "......" Mẹ nó.
_
Bước vào Trì gia.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, nên Trì Chu Thần ở nhà cũng giải thích được đi. Thế nhưng Trì Ngạn cũng ở nhà.
Đinh Di Quân thì không cần phải nói, nhưng tâm mắt cô quét một vòng nhà thì cũng không nhìn thấy An Thấm Như.
Vừa thấy cô vào nhà, Đinh Di Quân đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó tiến lên, mở miệng oán trách: "Tranh Tranh à, có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại bỏ chạy ra ngoài? Con có biết mẹ và ba con lo lắng như thế nào không?"
Trì Tranh Tranh đổi giày, không nói chuyện.
Trì Ngạn đen mặt: "Trì Tranh Tranh! Tối hôm qua con ở đâu?"
"Khách sạn."
Sắc mặt Đinh Di Quân tức khắc biến sắc, Trì Ngạn cũng vậy. Trong nháy mặt mặt cả hai người đều đen.
"Trì Tranh Tranh!" Trì Ngạn tức giận đứng lên.
Đinh Di Quân vỗ về trái tim, trên mặt cũng lộ vẻ buồn bực.
"Làm sao vậy?" Trì Tranh Tranh có chút sững sờ. Bỏ nhà trốn đi không ở khách sạn thì ở đâu?
Sau đó dường như cô nghĩ tới cái gì, bất đắc dĩ mở miệng giải thích trong ánh mắt tức giận của Trì Ngạn: "Tối hôm qua con không có ở cùng với Văn Dư, anh ấy đưa quần áo cho con rồi sau đó rời đi."
Sắc mặt Đinh Di Quân còn khó coi hơn, bà lôi kéo tay Trì Tranh Tranh bảo cô ngồi xuống, chịu đựng sự không vui trong người, thuận miệng nói: "Tranh Tranh, tuy rằng chúng ta định Văn Dư là vị hôn phu của con nhưng con cũng biết Văn Dư là người như thế nào còn gì. Chính là tên không có tiền đồ, chỉ cần đợi hai nhà Văn - Trì hợp tác ổn định thì chúng ta liền giải trừ hôn ước cho con."
Trì Ngạn ngồi xuống, đem chén trà đặt mạnh trên bàn, nói tiếp: "Nếu về sau Văn Dư có chút tiền đồ, có chí tiến thủ thì các con cũng coi như thích hợp. Nhưng con xem cậu ta đã làm cái gì? Cậu ta hôm qua mang con đi khách sạn, chính là vì muốn dựa hơi Trì gia, không có chí cầu tiến!"
"Con cũng là đứa không hiểu chuyện, con không thể nhìn ra được Văn Dư muốn đánh chủ ý lên chúng ta, Văn gia cũng ngóng trông Văn Dư......"
Trì Tranh Tranh: "......"
Cô hít sâu một hơi, cực kì nghiêm túc nói: "Tối hôm qua con thật sự không có ở chung một chỗ với Văn Dư. Tối qua con ngủ ở khách sạn, là Văn Tư Tư đặt phòng, tối qua con cùng Văn Tư Tư ngủ chung một phòng. Các người đừng hiểu lầm Văn Dư."
"Trì Tranh Tranh! Ta vốn không định chỉnh đốn con. Vậy mà con lại bắt đầu nói dối?!" Trì Ngạn càng nổi giận, tức giận đến mức thở hổn hển.