Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bà Xã Của Nam Chính Truyện Không Couple

Chương 10: Thật đẹp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor + Beta: Tina

từ

__________________

Trì Tranh Tranh co người lại ngồi trên ghế phụ, không lên tiếng.

Văn Dư lái xe nên cũng không nói chuyện.

Cũng thật buồn cười, hôm nay Văn Dư đưa cô từ bệnh viện về, quần áo đều chưa thay, cô lại ngồi trên xe của Văn Dư rời khỏi Trì gia.

Trì Tranh Tranh nhìn khung cảnh xa lạ hai bên đường, ánh mắt trống rỗng, ngẩn người.

Đây là một thế giới mà cô không hề quen thuộc, tuy rằng so với thế giới trước của cô cũng không khách nhau mấy, nhưng cô biết đây là thế giới trong sách, rốt cuộc cũng có chút khác so với thế giới nguyên bản của cô.

Cũng may, nhìn bề ngoài thoạt nhìn không giống nhau nhưng mấy tòa nhà ở thành phố cơ hồ có chút giống.

Cửa hàng rậm rạp san sát nhau, cũng với bãi đậu xe và bước chân người đi đường rộn rã, náo nhiệt.

Văn Dư vốn là người trầm lặng, Trì Tranh Tranh lại đang hồi tưởng nên có chút xem nhẹ anh.

Thẳng cho đến khi xe dừng lại trước đèn giao thông.

Cô đột nhiên giật mình, nhìn về phía Văn Dư: "Đại..... Văn Dư, chúng ta đây là đang đi đâu?"

Giọng nói mang theo ý tứ thăm dò.

Văn Dư không ngần đầu, bình tĩnh trả lời:" Không biết."

Trì Tranh Tranh: "...."

Cô kinh ngạc nhìn về phía Văn Dư, tựa hồ không thể tin được anh có thể nói ra loại lời này!

Cảm nhận được sự ngạc nhiên của cô, Văn Dư nhìn cô.

Giờ phút nào đôi mắt của cô trợn tròn, trong lòng nghĩ cái gì, tất cả đều viết hết lên trên mặt.

"Không phải là cô bỏ nhà đi sao?" Anh nói.

Gióng nói bình tĩnh nhưng lại mang theo ý cười.

Trì Tranh Tranh minh bạch, vậy ý của lão đại là _____là cô bỏ nhà ra đi, đương nhiên cô là người quyết định sẽ đi đâu!

Cô lẩm bẩm: " Mình đây là đang bỏ nhà ra đi như trong truyền thuyết sao?"

Lúc nãy, cô không nghĩ sẽ xin lỗi, cũng không nghĩ sẽ nhìn sắc mặt của người Trì gia. Dù sao Trì gia đối với cô vẫn có chút xa lạ, cho nên cô liền quay người rời đi.

Kết quả là bỏ nhà ra đi?

Cũng may......

Trì Tranh Tranh lấy ra một tấm thẻ, khóe miệng cười te toét, cô cũng mẹ nó thật cơ trí!

Cái này được để lại trong tai nạn, đồng thời cũng là tiền tiêu vặt của Trì Tranh Tranh. Thông thường thì Đinh Di Quân và Trì Ngạn đều chuyển tiền vào rong đây.

____hơn nữa trợ lí của Trì Ngạn đều chuyển tiền vào thẻ ngày đầu tiên của mỗi tháng.

Ngày hôm nay, chính là ngày đầu tiên trong tháng.

Hôm nay khi về nhà, tiền tiêu vặt là thứ cô kiếm được đầu tiên, không phải nên dùng sao?

Trì Tranh Tranh đều có rất nhiều tiền tiêu vặt mỗi tháng, còn có thêm tiền phụ trợ khác của Trì Ngạn và Đinh Di Quân. Nhưng cô ấy vốn là người có lối sống "moonlight clan" [1] nên trong thẻ chỉ có 5 vạn.

[1] là một thuật ngữ Trung Quốc dành cho mọi người, thường là những người trẻ tuổi, những người vô vọng tiết kiệm tiền và sử dụng toàn bộ tiền lương trước khi trả lương tiếp theo.

Tuy nhiên, đối với cô vậy là đủ rồi.

"Làm sao vậy?" Văn Dư liếc mắt nhìn cô một cái.

Có một tấm thẻ ngân hàng liền cao hứng tới như vậy?

"Rất vui nha." Trì Tranh Tranh mỉm cười, hai hàm răng chỉnh tề trắng tinh lộ ra, khuôn mặt mang theo chút ngây thơ: "Tuy răng lần này trốn nhà đi cũng không có chuẩn bị gì nhưng tôi lại mang theo tiền tiêu vặt nha. Đi, đi trung tâm thương mại, mua quần áo!"

Trước mua bộ đồ mặc đã!

Bằng không người đi đường không chừng cho rằng cô từ bệnh viện tâm thần chạy ra.

"Đủ không?" Văn Dư như cũ tích chữ như vàng.

Giọng nói Trì Tranh Tranh kiên định: "Đương nhiên đủ, 5 vạn lận đó!"

5 vạn, đối vớ cô, đừng nói là một tháng, nửa năm cũng đủ dùng!

Nghĩ đến bản thân thật cơ trí khi mang theo tiền tiêu vặt ra khỏi nhà, Trì Tranh Tranh không khỏi có chút khoe khoang. Ngay lúc đó Văn Dư nhìn thoáng qua, cô liền nhớ đến Văn Dư đang ngồi bên cạnh.

Trì Tranh Tranh đột nhiên ngừng cười, ngồi nghiêm chỉnh.

Là ai đã cho cô dũng khí để kiêu ngạo trước mặt lão đại thế?

Văn Dư vốn dĩ luôn không vừa mắt "vị hôn thê" là cô đây, cô lại nhảy nhót tước mặt anh ta, có phải cô đang cận kề với cái chết?

Lại nói....

Lão đại tự mình đưa cô đến trung tâm thương mại??

Văn Dư mặt vô biểu tình lái xe, ánh mắt liếc sang nhìn cô, khóe miệng nhịn không được có chút buồn cười.

_

Đại khái trong lòng đã xác định được mục tiêu, Văn Dư nhanh chóng lái xe vào lối đi riêng, quen cửa quen nẻo dừng xe ở bãi đỗ xe chuyên dụng.

Nếu Trì Tranh Tranh nhận ra được thì có thể biết _____ở đây đều là siêu xe.

Đáng tiếc cô lại không biết, nên lúc này hơi băng khoăn.

Này.....

Đây là đâu?

Văn Dư đã đậu xe, tháo đai an toàn, xuống xe.

Trì Tranh Tranh: "....."

Cô vội vàng mặc áo khoác vào xuống xe.

"Văn Dư, hôm nay cảm ơn anh!" Trì Tranh Tranh đứng yên, khóe miệng bày ra nụ cười tiêu chuẩn: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, vậy tôi không làm phiền anh nữa!"

Tốt nhất là không nên nhảy nhót trước mặt lão đại, nếu không sẽ chết lúc nào cũng không biết.

Tầm mắt lão đại quét về phía cô, lãnh đạm mở miệng: "Đi."

Dứt lời, liền sải bước đi về phía trước.

Trì Tranh Tranh sửng sốt: "Hả....."

Đây là muốn đi cùng cô sao?

Sao có thể?!

Nhưng hiển nhiên, tư thế của Văn Dư chính là ý này.

Thật là.......cô không nên đoán tâm tư của lão đại.

Trì Tranh Tranh giẫm lên dép lê, "lạch bạch, lạch bạch" đuổi theo. Chân cô so với Văn Dư thì ngắn hơn một chút, lại còn mang dép lê nên đi có chút chậm, nên chỉ có thể chạy chậm mớ có thể theo kịp Văn Dư.

Ngay sau đó, Văn Dư dừng lại.

Trì Tranh Tranh đi quá nhanh nên đυ.ng vào lưng của anh.

"Ưm_____" Cái mũi đau xót.

"Làm sao vậy?" Văn Dư nhíu mày, quay đầu lại nhìn cô.

Trì Tranh Tranh che lại cái mũi, ồm ồm đáp: " Không có việc gì, chỉ là đυ.ng vào mũi." May mắn là mũi thật!

Văn Dư cau mày, giơ tay, kéo tay cô ra, cúi đầu cẩn thận nhìn mũi của cô.

_____Ừm, vẫn còn thẳng, không đỏ cũng không sưng.

Biểu tình anh thả lỏng, buông tay ra, lúc này cửa thang máy mở ra, anh xoay người đi vào.

Mà Trì Tranh Tranh....

Sợ ngây người!

Bàn tay của anh không giống với bản thân anh ấy. Cảm giác anh đem lại cho người khác có chút lạnh lùng, nhưng tay lại phi thường ấm áp. Trong khoảnh khắc tiếp xúc ấy, chạm vào có chút lạ, bây giờ hơi ấm vẫn còn lưu lại trên má cô.

"Hửm?" Văn Dư nhìn cô.

"Ồ ồ ồ." Trì Tranh Tranh mờ mịt bước vào thang máy.

Trung tâm thương mại trang trí rất tinh tế, lại không có bao nhiêu người.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, Văn Dư dừng chân, nhìn về phía Trì Tranh Tranh.

Bây giờ anh rất ít khi đi mua quần áo, hầu hết đều là do trợ lí đặt may cho anh, nơi này rất lâu rồi anh chưa đến.

Anh không rõ nơi này, càng đừng nói đến trang phục nữ nằm ở đầu. Có thể tìm đến nơi này, phải nói trí nhớ của anh cũng thật tốt.

Vô hình, Trì Tranh Tranh hiểu được ý anh.

Mặt cô tràn đầy khϊếp sợ đi vào cửa hàng tương đối bình thường bên tay phải, trong đầu vang lên _____ Lão đại thật sự bồi cô đi mua sắm???

Vì sao?

Vì để che mắt Văn gia? Cho nên bồi "vị hôn thê" trên danh nghĩa?

Hay là Văn Kính Sâm yêu cầu anh cái gì?

"Xin chào tiểu thư...." Cửa hàng trưởng cùng mấy nhân viên nở nụ cười tiếp đón.

_

Quần áo trong cửa hàng này quả thật rất đẹp.

Tuy rằng không có nhiều quần áo lắ nhưng mỗi bộ đều có họa tiết và kiểu dáng khác nhau, đều rất phong phú.

Trong phòng thử đồ ở lầu hai, Trì Tranh Tranh mặc quần áo bước ra.

"Đẹp chứ? "Cô hỏi.

"Rất đẹp, hai bộ này giống như được thiết kế riêng cho tiểu thư. Thiết kế của chiếc áo len này....." Cửa hàng trưởng mỉm cười, khen đến nổi chỉ có Trì Tranh Tranh mới có thể mặc bộ quần áo này.

Mấu chốt là mặt cô ấy rất nghiêm túc, đôi mắt sáng lên, mặt đầy kinh diễm, làm cho người khác tin lời của cô ấy.

_____Chuyên nghiệp.

Trì Tranh Tranh trong lòng có chút hâm mộ, đời trước cô biết bản thân mình cũng không làm được như vầy.

Bất quá, quần áo đúng là rất đẹp.

Cô nhìn vào gương, trong mắt tràn đầy kinh diềm và vừa lòng.

Chiếc áo len trắng mềm mại, thoải mái, chân váy chữ A dài đến bắp chân, làm tô điểm cho vòng eo thon gọn khiên cho cô trở nên rất xinh đẹp.

Thiếu nữ trong gường nhìn rất đẹp.

Ngũ quan tinh xảo, mái tóc mềm mại xõa sau lưng, làn da trắng nõn, trang phục trí thức làm cô trở nên thanh lệ thoát tục.

_____Tiểu tiên nữ đơn thuần.

Ừ, cửa hàng trưởng nói rất có đạo lí, bộ quần áo này đích thực rất thích hợp với cô.

"Trời bên ngoài rất lạnh, lấy thêm một cái nữa." Văn Dư đang ngồi trên sô pha đột nhiên lên tiếng.

Trì Tranh Tranh sửng sốt.

"Vâng, thưa tiên sinh."

Một nhân viên khác mặt đầy tươi cười đáp lời: "Tiểu thư, hôm nay cô đến cũng thật trùng hợp, vừa lúc ở cửa hàng có một kiểu áo khoác mới, cỡ nhỏ rất vừa vặn với tiểu thư."

Trong lúc nói chuyện, động tác của cô ấy nhanh nhẹn, thuần phục đem chiếc áo khoác tinh xảo đến.

Trì Tranh Tranh vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn đến chiếc áo khoác xinh đẹp ấy, cô không kìm được mà mặc vào.

_____Ừm, rất đẹp mắt.

Quả nhiên là người đẹp dù cho khoác bao tải cũng đẹp, huống chi đây còn là một chiếc áo khoác rất đẹp.

Cơ thể này cũng đủ làm cho người ta sáng mắt lên.

Đang chuẩn bị hỏi giá.

Sau lưng, Văn Dư lại mở miệng: "Giày."

Trì Tranh Tranh rõ ràng nhìn được đôi mắt của nhóm tỷ tỷ đều sáng lên. Một nhân viên khác lấy một đôi giày cao gót đến, tuy nhiên đế cũng không cao lắm.

Cửa hàng trưởng nhận lấy, mỉm cười chuyên nghiệp _____

"Tiểu thư, đây là phiên bản giới hạn của tiệm chúng tôi, là hàng định chế thủ công ở Italy, chỉ có một đôi, số đo là 35. Tiểu thư và đôi giày này thật có duyên, tôi xem số đo của cô...."

Miệng nhỏ liên tục khen ngợi, cứ như đôi giày này làm riêng cho cô.

Nhưng giờ phút này, Trì Tranh Tranh không nghe cô ấy nói chuyện, bởi vì cô mẫn cảm phát hiện có chỗ không đúng.

Ai mà không biết, cái gì mà phiên bản có hạn, hàng định chế thủ công ở Italy,.....mấy cái này đều không hề rẻ nha!

Cô đang chuẩn bị hỏi thì cửa hàng trưởng đã ngồi xổm xuống, lấy đôi giày ra: "Ngài thử xem? Tôi cũng thật sự rất muốn mang mấy bộ quần áo, giày dép trong tiệm đến cho tiểu thư nhưng tôi có trong nghề này lâu như vậy, tiểu thư là người đầu tiên tôi thấy cô hợp với đôi giày và bộ quần áo này đến vậy...."

Một bên vuốt mông ngựa, một bên giúp Trì Tranh Tranh mang giày.

_____Ừm, đúng thật là rất hợp.

Đôi giày rất hợp với bộ quần áo, đều rất tinh xảo, đẹp mắt. Đôi giày tuy đơn giản nhưng rất tinh tế, đế giày không cao lắm, mang khá thoải mái, đương nhiên chủ yếu là đẹp!!!

Con gái luôn khó có thể chống cự đối với mấy bộ quần áo và giày dép.

Tuy rằng Trì Tranh Tranh là phiên bản cao cấp của cô, nhưng bản thân cô đời trước cũng được coi là tiểu mỹ nữ. Mỗi lần trong túi có tiền thì cô liền không nhịn được mà mua quần áo đẹp.

Tuy nhiên chưa đến 1 ngàn.

Bộ này xác thực rất đẹp nhưng nghĩ đến số tiền trong túi, Trì Tranh Tranh an tâm chút.

Cô vui vẻ nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong gương, hỏi:"Tất cả bao nhiêu tiền?"

Cửa hàng trưởng tươi cười càng thêm xán lạn, nhìn Trì Tranh Tranh với ánh mắt kinh ngạc: "Không đắt đâu. Chiếc áo len cashmere lông dê này 6899, váy là 3999. Áo khoác làm bằng bông 100% 13100, còn đôi giày thủ công định chế phiên bản giới hạn, độc nhất vô nhị, bởi....."

Trì Tranh Tranh ngắt lời cô ấy: "Cho nên là bao nhiêu tiền?"

Nụ cười cửa hàng trưởng bất biên: "Hai vạn sáu."
« Chương TrướcChương Tiếp »