Chương 14:

Tin tức vừa ra, còn chưa đợi các nghệ sĩ chuyển phát weibo, dân mạng đã bùng nổ trước rồi.

[?? ?? ?? ?]

[Tôi không thể không thắc mắc, tôi nhất định muốn hỏi xem tổ tiết mục đang làm gì vậy, cho Lê Nhất Ninh Giang Nguyên và Đồng Nhiễm cùng tham ghi hình một chương trình??!!]

[Mẹ ơi, một bãi hỗn loạn mà!! Việc này không phải là phơi bày hết mọi chuyện ra sao.]

[Thân làm một người chuyên buôn dưa, tôi cũng biết tại sao hiện tại tôi vô cùng hưng phấn, đột nhiên rất trông ngóng chương trình này phát sóng, tôi nhất định sẽ xem.]

[Mẹ nó, không thể chấp nhận được!!]

[Lê Nhất Ninh cút khỏi chương trình này được không!! Thời thế bây giờ đúng là có bối cảnh cái gì cũng làm ra được sao!]

[Hu hu hu đau lòng Nguyên Nguyên và Nhiễm Nhiễm nhà tôi.]

[Tổ chương trình quá đáng lắm.]

Lê Nhất Ninh vừa nhận được tin tức bản thân và Giang Nguyên bị người ta chụp lén đăng lên mạng lại nhìn thấy weibo của chương trình, trong chớp mắt cô thật không biết nên dùng cái gì để hình dung tâm tình của mình vào lúc này.

Cô nhìn Tống Tĩnh, giơ điện thoại lên: “…… Chị Tống, em bị mắng thảm luôn rồi.”

Tống Tĩnh nhíu mày cũng không ngờ tới bên khách sạn bình dân lại tăng độ hot bằng cách này, cô nhíu mày đứng dậy: “Chị đi gọi điện thoại, em đừng nhúng tay vào.”

Lê Nhất Ninh ‘ừ’ một tiếng: “Em chỉ lướt weibo xem một chút.”

Tống Tĩnh nhìn sắc mặt mặt cô thấy không có vẻ không vui, nhướng mày một cách bất ngờ: “Em xem đi, đừng gây ra chuyện là được.”

“Không đâu.”

Cô cúi đầu lướt weibo, lúc nhìn thấy ánh mắt của cô và Giang Nguyên trong mấy bức ảnh mà dân mạng nói, cô nhịn không được mà oán giận.

Ái mộ??

Sợ là mấy người không biết cái gì gọi là ái mộ đúng không?!

Lê Nhất Ninh lạnh mặt, trước kia mắng cô là ‘đeo bám’ gì đó cô đều nhận rồi, suy cho cùng đúng là nguyên chủ từng làm những chuyện hoang đường, nhưng hôm nay ở đây — — cô không nhận, cũng không định nhận.

Lê Nhất Ninh không phải loại người mọi người muốn nói tôi sao thì nói, muốn bôi nhọ tôi thì cứ bôi nhọ, sự thật lẽ phải tự trong lòng mỗi người biết, thời gian lâu dần mọi người tự nhiên sẽ biết tôi là người như thế nào.

Đã là giả thì tại sao cô phải bị mắng như vậy, còn không đi giải thích?

Nghĩ ngợi một chút, Lê Nhất Ninh trở về weibo của mình trong cơn tức giận đã đăng một dòng weibo.

@Lê Nhất Ninh V: Nếu mắt ở chỗ mấy người vô dụng, thì mời hiến chúng cho những người cần chúng đi.

Dòng weibo này vừa đăng lên, dân mạng càng sôi nổi hơn.

Nhưng cùng lúc đó không biết thủy quân từ đâu tràn ra hay chỉ là người qua đường chỉ đơn thuần nhìn không vào nữa, ào ào nói giúp Lê Nhất Ninh.

[Nói thật, mấy tấm hình này cách xa như vậy, hai người nào có tiếp xúc thân mật, đâu ra ánh mắt hâm mộ và tình tứ chứ?]

[Má ôi, Lê Nhất Ninh thật mạnh mẽ! Mỗ thích!]

[??? Có người phụ nào ác độc như cô không, chẳng lẽ không phải cô chủ động đeo bám anh trai nhà bọn tôi sao?]

[Ha ha ha ha ha không biết tại sao tôi rất thích Lê Nhất Ninh thế này, lời cô ấy nói không sai, chỉ với hai bức ảnh này thôi làm sao nhìn ra được cô ái mộ Giang Nguyên, còn Giang Nguyên chán ghét cô ấy?]

[Tôi muốn nói fan của đám tiểu thịt tươi này thấy phiền không, có chút chuyện cỏn con cũng ở đây sừng sộ, giống như anh trai nhà mấy người ai gặp cũng thích vậy, muốn tác phẩm không có tác phẩm, muốn tướng mạo không có tướng mạo cũng không biết cảm giác ưu việt đó lấy đâu ra nữa, người qua đường anti rồi.]

[Chẳng lẽ không có ai muốn phát biểu suy nghĩ về phần trang điểm của Lê Nhất Ninh sao……. Mẹ tôi ơi cảm thấy quá tuyệt, đôi chân đó quá hoàn mỹ!]

Giây tiếp theo, hướng gió bắt đầu đổi hướng.

Lê Nhất Ninh hài lòng, phát biểu xong lời mình muốn nói còn những việc khác cô không muốn quản nữa.

Nhưng bên Giang Nguyên không như vậy, lúc này mấy người đó còn ở chung một đoàn làm phim.

Giang Nguyên và Hà Thánh Nguyên đi vào phòng nghỉ ăn cơm, thân làm nam chính là có một gian phòng riêng.

Sau khi nhận được tin, sắc mặt của mấy người Giang Nguyên càng đen hơn.

Sắc mặt người quản lý của anh ta sa sầm, trực tiếp gọi điện thoại cho người ta: “Các người đang làm chuyện gì vậy, tại sao chương trình đó còn Lê Nhất Ninh?”

Bên đó không biết đã nói gì, người quản lý của Giang Nguyên mắng: “Chẳng lẽ các người không biết quan hệ giữa Lê Nhất Ninh và Giang Nguyên sao.”

Bên đó cười nói: “Chính vì biết cho nên chương trình này mới có thứ đáng để xem, cứ bình thản không có bất ngờ ai thích xem chứ.”

Bên đó nói lời an ủi: “Huống chi tiền catse của Giang Nguyên là ngoại trừ Lâm Du và Tề Thao ra đã cao nhất rồi, các cậu không đến mức ngay cả điểm này cũng không phối hợp được chứ, lại nói nếu các cậu thật sự chịu không được thì tới lúc đó có thể tránh ống kính một chút là được rồi.”

Cúp điện thoại xong, Giang Nguyên nhìn người quản lý đang nổi giận đùng đùng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bên đó nói ký hợp đồng rồi, không thể đổi.”

Sắc mặt Giang Nguyên tái xanh: “Cứ để như vậy?”

Người quản lý đành chịu, thở dài một hơi: “Thật ra nói thật thì, cậu và Lê Nhất Ninh chỉ đứng chung một chỗ nhất định có hotsearch.”

Anh ta dừng lại, thấp giọng nói: “Cậu sợ cái gì, tham gia chương trình với cô ta chỉ càng khiến fan càng đau lòng và quan tâm cậu, đây không phải là nhìn thấy thành công rồi sao.”

Hà Thánh Nguyên bên cạnh đang cúi đầu chơi điện thoại nghe được lời này, mí mắt hơi động đậy.

Nhưng rất nhanh lại chìm đắm trong thế giới điện thoại của mình.

*

Buổi chiều, Giang Nguyên rời khỏi trường quay.

Lê Nhất Ninh ngay cả một ánh mắt cũng không buồn cho anh ta, im lặng ngồi bên cạnh xem kịch bản, tuy chỉ có ba cảnh nhưng cô vẫn muốn làm tốt nhất.

Đúng lúc này, đạo diễn Lâm cũng để quản lý weibo đăng tin giải thích.

Ý đại khái chính là hai người chỉ trùng hợp chạm mặt, không tồn tại bất cứ tìm hiểu trước đó, Lê Nhất Ninh là diễn viên sớm đã được định xong, mà Giang Nguyên cũng trùng hợp ở gần đây đi ngang qua đến thăm người anh em tốt của mình là Hà Thánh Nguyên.

Dòng giải thích này vừa đăng lên, tuy mọi người không tin tưởng lắm nhưng chí ít người mắng Lê Nhất Ninh tâm cơ đã giảm đi rất nhiều.

Lúc này, Lê Nhất Ninh đang làm ổ trên ghế đọc kịch bản thì đột nhiên bên cạnh có một người đi tới.

Cô quay đầu nhìn, là nữ chính Mạnh Lạc Xảo.

Mạnh Lạc Xảo có xuất thân từ đóng phim mạng, lúc cười lên trông rất đáng yêu. Dân mạng đồn rằng tính cách rất dễ ở chung.

Hai người nhìn nhau, Mạnh Lạc Xảo đưa một ly trà sữa cho Lê Nhất Ninh: “Uống trà sữa không?”

Lê Nhất Ninh sững người chốc lát, có chút bất ngờ: “Cảm ơn.”

Mạnh Lạc Xảo nhìn dáng vẻ này của cô, thấp giọng nói: “Sao tôi cảm thấy cô không giống với trong lời đồn?”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh vui vẻ ngay.

Cô hớp một ngụm trà sữa, khóe môi cong lên: “Không giống thế nào?”

Mạnh Lạc Xảo suy nghĩ mấy giây, lắc đầu nói: “Không biết nói sao, chỉ cảm thấy không giống.”

Cô chỉ chỉ: “Nhìn ra được, cô không có hứng thú với Giang Nguyên.”

Lê Nhất Ninh nghe xong, ngược lại không phản ứng.

Hai người ngồi im lặng một chút, đạo diễn Lâm bên kia đã gọi người rồi: “Qua đây quay phim.”

“Được.”

Hai người cùng đứng dậy, cảnh quay này là cảnh trong phim Lê Nhất Ninh bắt nạt Mạnh Lạc Xảo.

Kịch bản có hơi cẩu huyết, thiên kim đại tiểu thư cô đây bắt nạt người, sau đó bị nam chính nhìn thấy cuối cùng dùng quyền thế gia tộc đuổi cô ra khỏi trường.

Lúc xem tới đoạn này, Lê Nhất Ninh nhịn không được muốn mắng — — cô đại tiểu thư này sao có thể vô dụng như vậy, mới bắt nạt một lần thôi đã bị đuổi khỏi trường rồi, đáng thương quá đi.

Mấy người tiến vào trong ống kính, Lê Nhất Ninh mặc đồng phục trường như cũ, giữa eo còn buộc một chiếc áo sơ-mi kẻ cơ rô nhỏ, dáng vẻ nữ sinh cầm đầu sau lưng còn dẫn theo mấy chị em chặn nữ chính ở một con hẻm sau khi tan học xong đang trên đường về nhà.

“Đứng lại.”

Lê Nhất Ninh nhíu mày, nhìn nữ chính đáng yêu trước mắt.

Mạnh Lạc Xảo dừng chân, ngước mắt nhìn cô: “Cậu muốn làm gì?”

Lê Nhất Ninh ‘chậc chậc’ hai tiếng, đi tới trước mặt cô ấy, một tay nắm cằm của cô ấy, ung dung nói: “Trông bộ dáng cũng khá đáng yêu đấy, nhưng đáng tiếc……”

Cô hừ cười một tiếng: “Chỉ đáng tiếc cô không nên thích Giang Hoài.”

Mạnh Lạc Xảo không lên tiếng.

Cô nhìn Lê Nhất Ninh đang ở gần kề, trong nháy mắt cô ta chạm vào mình, cô vô thức quên sạch lời thoại vừa muốn nói ra.

Cô đứng đó sững sờ nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, hơi thất thần — — da mặt Lê Nhất Ninh thật sự rất đẹp, không có trang điểm cũng trắng như vậy, còn mắt của cô cũng rất xinh đẹp giống như viên ngọc vậy, lông mi hình như còn muốn dài hơn của mình nữa.

Hai người im lặng nhìn nhau, trong mắt Lê Nhất Ninh là ý cười mỉa mai. Cô đang đợi Mạnh Lạc Xảo đáp trả lại.

Năm giây, người này còn chưa có phản ứng.

Mười giây sau, cô vẫn đứng ngây ra như cũ.

Bỗng, đạo diễn Lâm hô ‘cắt’ một tiếng kéo hai người đang suy tư trở về.

Đạo diễn Lâm hổn hển nhìn Mạnh Lạc Xảo: “Tiểu Lạc cô làm sao vậy, vừa rồi quên lời thoại sao?”

Mạnh Lạc Xảo vô cùng ngại ngùng, nhìn đạo diễn Lâm nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi đạo diễn Lâm, vừa rồi tôi……. Thất thần thôi.”

Đạo diễn Lâm: “……”

Ông nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Mạnh Lạc Xảo rồi nhìn Lê Nhất Ninh một cái, đột nhiên nói: “Chắc không phải cô nhìn Lê Nhất Ninh tới mức thất thần đấy chứ?”

Mạnh Lạc Xảo: “…….”

QWQ đúng vậy.

Nhìn vẻ mặt này của Mạnh Lạc Xảo, đạo diễn Lâm biết ngay bản thân đã đoán trúng rồi. Ông dở khóc dở cười, vẫy tay nói: “Lê Nhất Ninh cô thu bớt sức quyến rũ của mình lại, đừng dẫn nữ chính đáng yêu của đoàn làm phim chúng ta chạy nữa.”

Ông cũng không tức giận, nhìn nhân viên công tác bên cạnh: “Làm lại lần nữa.”

Lê Nhất Ninh: “……”

“???”

Bảo gì mà thu bớt sức quyến rũ của mình lại, đây là thứ bản thân cô có thể khống chế sao.

Lê xinh đẹp cảm thấy uất ức.

Rất nhanh, Mạnh Lạc Xảo sau khi tỉnh táo lại, hai người diễn thuận lợi hơn lần trước.

Đạo diễn Lâm: “Cắt, cảnh này qua rồi, bắt đầu cảnh tiếp theo.”

Cảnh tiếp theo chính là nam chính nhìn thấy cảnh Lê Nhất Ninh bắt nạt nữ chính, khí thế mạnh mẽ xông tới bắt cổ tay của Lê Nhất Ninh, đẩy người ra bảo vệ ở trước mặt nữ chính.

Đạo diễn Lâm giải thích kịch bản cho ba người: “Lát nữa Tiểu Lạc trốn sau lưng Thánh Nguyên, tuy Thánh Nguyên muốn đẩy Lê Nhất Ninh nhưng phải chú ý độ mạnh yếu, cố gắng ngã đúng ngay tấm đệm ở bên đó, đừng ngã lên đất.”

Đoàn làm phim đều có biện pháp bảo hộ, không đặc biệt muốn diễn viên bị thương thật.

Hà Thánh Nguyên nhìn một cái, gật đầu hiểu rõ: “Tôi biết rồi.”

Đạo diễn Lâm nhìn Lê Nhất Ninh: “Cô diễn không tệ, nhưng phải chú ý thay đổi ánh mắt.”

“Dạ.”

Sau khi nói xong, cảnh này bắt đầu quay.

Đạo diễn Lâm ngồi ở trước máy giám sát nhìn người trong ống kính, hơi nhíu mày.

Lúc nhìn thấy cô gái kiêu ngạo tùy hứng bắt nạt cô gái mình thích, Hà Thánh Nguyên vô cùng tức giận, anh ta xông lên phía trước kéo một cái tay của Lê Nhất Ninh, gào lên giận dữ: “Tô Viên cô muốn làm cái gì!”

Tô Viên cũng chính là Lê Nhất Ninh sững người, chớp mắt phản ứng lại muốn đi tới kéo tay Hà Thánh Nguyên để giải thích, còn chưa chạm vào vạt áo của anh ta thì bị Hà Thánh Nguyên đột nhiên ra sức đẩy một cái, dưới sự theo dõi của quần chúng, Lê Nhất Ninh đổ người về phía sau, ngã mạnh trên đất.

Cả người cô còn chưa phản ứng lại thì nghe thấy tiếng gào giận dữ của đạo diễn Lâm: “Xảy ra chuyện gì, Hà Thánh Nguyên cậu đẩy về phía nào đấy?”

Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi, lúc này mới cảm thấy xương cùng của mình đau nhức không thôi.

Móa, ngã trên đất thật rồi.