Chương 2

“Đã rõ.”

Ở lại?!

Vậy cậu bị bắt lại hả……!!!!

Cố Viễn lập tức giãy giụa, tức giận nói: “Ở cái gì mà ở! Vừa rồi ngươi không nói vậy!”

“Hửm?” Người nam nhân hứng thú nhướng mày, “Bổn vương vừa nói gì?”

“Ngươi nói dù có chết, cũng tuyệt đối không uống sữa mẹ!"

Lời cậu nói vô cùng bất kính, lão quản gia và hai thị vệ áp giải cậu nghe xong liền thay đổi sắc mặt.

Chỉ có Lận Kính Trầm vẫn bình tĩnh, cho dù chất độc trong cơ thể làm hắn đau đớn không thôi, hắn vẫn có thể dùng giọng nói bình thản phản bác đối phương: “Không sai, bổn vương nói dù có chết cũng không hút sữa mẹ, cho nên…… Ngươi là phụ nữ sao?”

“……”

Cậu không phải.

Cố Viễn ngây người.

Bộ dáng ngây ngốc của thiếu niên làm hắn rất muốn…… Lận Kính Trầm cất tiếng: “Không nghe thấy bổn vương nói gì sao? Đi ra ngoài!”

“Vâng!”

Hiển nhiên hắn rất oai nghiêm, ra lệnh một tiếng trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cố Viễn sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại, nam nhân đã bước nhanh tới rồi bế cậu lên, kẹp vào bên hông đi về phía trong phòng ngủ.

Cố Viễn bất tri bất giác giãy giụa: “Ngươi làm gì! Buông ta ra! Oa —— ta không làm bà vυ" đâu!Vừa rồi không phải ngươi nói muốn đuổi mấy bà vυ" kia đi sao!”

Người nam nhân mạnh mẽ kẹp chặt bên hông, hơn nữa độc tính của hắn phát tác, sức lực không khống chế được, cậu ra sức giãy dụa nhưng không thể làm đối phương di chuyển mảy may.

“Hức —— Bỏ ta xuống ——”

Giây tiếp theo, cậu cảm giác cơ thể rơi xuống, theo sau ‘bùm’ một tiếng, nước ấm bốn phương tám hướng mạnh mẽ xông thẳng vào miệng cùng mũi cậu— Cẩu nam nhân còn dám ném cậu vào trong nước!

Cố Viễn giãy dụa đứng lên, đầu nhô ra khỏi mặt nước, khụ khụ vài tiếng mới đẩy hết nước ra ngoài, cậu nhìn kỹ thì phát hiện mình bị ném vào suối nước nóng.

Suối nước nóng này được xây bên trong phòng ngủ Lận Kính Trầm, toàn bộ vách tường đều được nạm bằng ngọc thạch tốt nhất đã mài nhẵn, lấp la lấp lánh, nước trong vắt, khung cảnh hết sức thanh tịnh.

Mặc dù Cố Viễn lớn lên trong núi tiền, nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng thấy suối nước nóng nào đẹp như vậy.

Nhưng hồ nước này có đẹp đến mấy thì hắn cũng không được ném cậu xuống nước.

Cậu ngẩng đầu tức giận trừng mắt với đầu sỏ đứng bên cạnh, đối phương cũng cởϊ áσ rồi nhảy xuống, bắt lấy Cố Viễn ôm vào trong ngực mình, giọng nói khàn đặc hơn rất nhiều, giống như đang ngậm cát trong miệng : “Ngươi là người bổn vương tốn bạc mua về, chạy cái gì?”

Sức của đối phương quá lớn, Cố Viễn không cần nghĩ cũng biết cậu không đánh lại hắn, cậu run rẩy cò kè mặc cả, “Ta…… Ta trả bạc lại cho ngươi, ngươi thả ta đi, được không?”

Lúc này khuôn mặt nhỏ của cậu tái nhợt, thế nhưng đôi mắt và đôi môi đều đỏ bừng, mái tóc đen bị ướt dán lộn xộn trên gò má, giống như bé thỏ đáng thương vào nhầm ổ sói.

Lận Kính Trầm bị độc tính kích phát phóng đại tâm tư dơ bẩn của hắn, hắn nghiến răng, bàn tay to trực tiếp nắm chặt eo đối phương, đè bé thỏ con đang kinh hoảng vào vách tường ngọc bên suối nước nóng, chạm vào đầu cậu, khàn giọng nói: “Bổn vương không thiếu bạc.”

Oa oa.

Cậu biết ngay mà.

Cố Viễn còn đang điên cuồng nghĩ cách để hắn thả mình ra, người nam nhân đã không thể kiềm chế nghiêng đầu liếʍ cổ cậu.

“Ưm ——” Cố Viễn rên khẽ, cậu muốn giãy giụa, nhưng đối phương ôm cậu quá chặt, không thể nhúc nhích được, chỉ có thể để cho đối phương dùng đầu lưỡi ái muội liếʍ láp da thịt non mịn trên cổ cậu.

Nhưng chỉ đυ.ng chạm như thế đối với người nam nhân căn bản là không đủ, lưỡi hắn dần dần đi xuống, nụ hôn cực nóng dừng lại trên xương quai xanh, bàn tay to cũng không thành thật bắt đầu cởi đai lưng sắp bung ra của Cố Viễn.

“Không được, không được……” Cố Viễn duỗi tay cố gắng đẩy bàn tay đang muốn cởi đai lưng mình ra.

Một giọt nước mắt rơi trên tay người nam nhân.

Động tác của Lận Kính Trầm lập tức dừng lại, môi lưỡi rời khỏi da thịt đối phương, nhìn hốc mắt đỏ rực của thiếu niên đã bắt đầu tích tụ từng giọt nước, trong nháy mắt hắn liền tỉnh táo lại. Một tay hắn chống tường, cắn răng ẩn nhẫn độc phát trong cơ thể mình, khàn giọng: “…… Giúp bổn vương giải độc, giải độc xong, bổn vương thả ngươi rời khỏi vương phủ.”

Cố Viễn cúi mặt, lắc đầu.

Lận Kính Trầm tiếp tục nói: “Ngươi có thể lấy bất cứ thứ gì ngươi muốn, châu báu, vàng bạc, đến lúc đó, muốn gì ta cũng cho.”

Cố Viễn: “……”

Ah, cậu là con người dung tục vậy sao?

Cố Viễn cắn môi, vẫn lắc đầu.

“Được rồi,” Lận Kính Trầm cũng không kiên nhẫn, trực tiếp đưa ra tối hậu thư, “Vậy bổn vương liền bắt ép ngươi.”

!

Cố Viễn hoảng sợ ngẩng đầu.

Cậu đột nhiên ý thức được, nơi đây không còn là thế kỉ 21 ai cũng có quyền bình đẳng, mà là vương triều mấy ngàn năm phong kiến, đối diện cậu bây giờ là một vương gia dưới một người trên vạn người, mà bản thân chỉ là một thảo dân thuộc tầng lớp thấp nhất không có quyền lên tiếng.

Đối phương không vui liền thuận tay gϊếŧ chết cậu, đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy.

Hjx, cậu không muốn bị bóp chết.

Cố Viễn khịt mũi, nhỏ giọng hỏi: “…… Giải độc xong, liền thả ta đi?”

“Ừm.”

“Cái gì cũng cho ta?”

“Ừm.”

Cậu ủy khuất bẹp miệng, thật sự không còn biện pháp tốt hơn, chỉ có thể chịu nhục bán mình, "Thế, thế cũng được.”