Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 64

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy anh bùng nổ, Công Tôn Tử Bạch trái lại sửng sốt.

Chẳng lẽ không phải là đồng tính?

Vậy Vinh Tình là thế nào....?

Mặt Vinh Tình rất thúi.

Bây giờ xem như anh đã hiểu tại sao mọi người đều không thích người lớn tuổi.

Có khoảng cách thế hệ!

Rất có khoảng cách thế hệ!

Anh công khai tử hình đã cân nhắc đến cảm nhận của tôi chưa!

Cái tên xấu xa này!

"Không, cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn thuần phát hiện Tiêu Tử Kỳ không phải thứ tốt lành gì mà thôi."

Không cho phép anh nghĩ như vậy!

Hại não!

"....?"

Công Tôn Tử Bạch nhìn kỹ một hồi lâu, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lập tức nở một nụ cười như người lớn dỗ trẻ em.

"Ý của tôi là ánh mắt cậu không tệ, Lâm Kích tốt hơn Tiêu Tử Kỳ gấp trăm lần."

Về phần chuyện thật ra cậu ở phía dưới, tôi thật sự không biết gì hết.

Vinh Tình cũng không cảm thấy được an ủi.

Thậm chí có cảm giác càng thêm khó chịu.

Nói thật!

Anh còn chưa được ngủ với chó săn nhỏ lần nào đây!

Cho dù anh muốn ở phía dưới, thế nhưng cái này cũng chưa tính là sự thật được không?

Nếu đã là sự thật thì cũng coi như không tính!

Dù sao anh cũng không biết!

Vinh Tình càng nghĩ càng thấy có lý, cái cổ lập tức thẳng lên.

"Không có, không phải như cậu nghĩ, suy nghĩ này của cậu là sai lầm!"

Anh ở phía dưới sao? Không!

Công Tôn Tử Bạch nháy mắt như nhìn thấy đám trẻ con trong nhà.

Mỗi lần bọn họ mạnh miệng cũng là dáng vẻ này.

Trong lòng Công Tôn Tử Bạch mềm mại, vội vàng dỗ dành.

1

"Được, là tôi nghĩ sai rồi, tôi không đúng, tôi xin lỗi."

Thái độ nhận sai thật sự không thể tốt hơn được.

Mẹ nó! Vì sao lại cảm thấy càng thêm khó chịu!

Vinh Tình không hiểu sao lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm.

Anh nghĩ kỹ lại.

Nghĩ thật kỹ.

Fu.ck!

Cái này không phải là giọng điệu đứa nhỏ khóc được người dỗ dành ăn kẹo à!

Càng tức giận hơn!

Tôi cũng không phải cháu trai Vinh Tình của cậu!

Thấy không dỗ được người ta, Công Tôn Tử Bạch rất nhanh phản ứng lại.

Đúng rồi, Vinh Tình không phải mấy đứa nhỏ trong nhà y nên tất nhiên cũng không ăn được trò này.

Công Tôn Tử Bạch lập tức thay đổi thành giọng điệu khác.

"Đó là do tôi nghĩ nhiều thôi, chủ yếu là tôi muốn lấy một chút kinh nghiệm của Vinh tổng, tuổi tác của đứa nhóc trong nhà còn sợ tôi sợ đến lúc đó nó sẽ không quan tâm tôi."

Lời này có nửa thật nửa giả.

Sợ Công Tôn Bách yêu sớm là thật.

Lấy kinh nghiệm là giả.

Công Tôn Tử Bạch tin tưởng, trải qua một đêm dạy dỗ này thì về sau Công Tôn Bách nhất định sẽ ngoan ngoãn.

Nói như vậy làm papa cảm thấy xuôi tai rồi!

Vinh Tình thỏa mãn nheo mắt lại giống như một con mèo được vỗ yên.

Anh híp mắt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhanh trí!

"Thật ra tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là để cậu ta không có nhiều tiền mặt như vậy trên tay!"

Công Tôn Tử Bạch không ngờ rằng anh còn đưa ra ý kiến.

Suy nghĩ một lát rồi thử lắng nghe.

"Cậu nói tiếp đi."

Vinh Tình vừa thấy cá cắn câu thì lập tức tiếp tục nói.

"Anh nghĩ thử xem, thanh niên trẻ tuổi bây giờ muốn cua đối tượng thì quan trọng nhất là cần cái gì?"

Công Tôn Tử Bạch: "Ý của cậu là tiền?"

"Đúng vậy!"

Vinh Tình vỗ đùi.

Sau đó anh bắt đầu khoe khoang.

"Nói thế này nhé, riêng bộ phim lần trước của Lâm Kích nhà tôi mà tôi đã bỏ ra khoảng ba ngàn vạn, bộ phim mới thì lại tốn một ngàn vạn. Còn có một vài khoản tiền lẻ tẻ khác cộng lại thì càng nhiều hơn."

Nhành! Có thấy không?

Papa là người có tiền!

Hơn nữa trong kịch bản Lâm Kích hẳn là ở phía dưới!

Công Tôn Tử Bạch nghe xong, trong mắt có một chút khó hiểu.

Y có hơi thương hại suy nghĩ.

Thì ra Vinh Tình không chỉ ở phía dưới mà còn bao dưỡng người khác?

Trước đây y còn tưởng rằng bọn Vinh Tình là hai bên tình nguyện.

Nhưng mà lần này Công Tôn Tử Bạch đã thông minh hơn, y phụ họa nói.

"Cậu nói rất đúng, vậy phải làm sao thì mới thích hợp đây?"

Đúng chứ!

Hì hì hi, papa nói đúng chứ!

Vinh Tình đắc ý tiếp tục nói.

"Đơn giản thôi! Dù sao cậu ta hẳn là đang đi làm ở công ty canh mà! Nếu vậy thì anh cứ trực tiếp tìm chút chuyện cho cậu ta quăng tiền vào đi! Trên người không có tiền thì cậu ta tuyệt đối sẽ không dám đi cua người khác!"

Dù sao không có tiền thì có ai còn muốn nói chuyện yêu đương với cậu đây!

Vinh Tình không kiêng kị mà mở ra bản đồ thuốc nổ, không cảm thấy câu nói của chính mình muốn ăn đòn chút nào.

Công Tôn Tử Bạch trầm mặc một lát.

Nói thế nào đây?

Tuy rằng nghe vào thì chính là một đề nghị không có ý tốt, nhưng mà bất ngờ là y lại thấy biện pháp này có thể sẽ rất hữu dụng.

Lại tưởng tượng đến lúc Công Tôn Bách đến lấy quà dáng vẻ như hai người khác nhau....

Công Tôn Tử Bạch nghiêm túc gật đầu.

"Cậu nói rất đúng, phải làm như vậy."

Quay về lại tổ chức một hội nghị với mấy người lớn trong nhà, người dưới hai mươi tuổi nên bị kiểm soát tiền trên tay thì tốt hơn.

Nói như vậy, chẳng trách có lúc lại thấy tin tức trong năm mới nói một số phụ huynh sẽ lấy tiền mừng tuổi của mấy đứa nhỏ lại, lúc trưởng thành mới đưa sổ tiết kiệm cho bọn chúng.

Biện pháp này hình như cũng không tệ.

Được rồi?

Ánh mắt Vinh Tình sáng lên!

Tốt!

Ai kêu Công Tôn Bách cậu cướp danh tiếng của papa!

Papa cũng chỉ là muốn tốt cho cậu, cậu thử nghĩ xem cậu có thể chịu nổi bạch liên hoa sao?

Aiz!

Sau khi hai người đạt được sự nhất trí thì đều cúp điện thoại.

Công Tôn Tử Bạch từ chối đi một hội nghị vào buổi chiều.

Y muốn về nhà cũ một chuyến để mở hội nghị thật tốt mới được.

Vinh Tình cũng đắc ý, bắt đầu quấy rầy người khác.

Phân đội máy kiếm tiền vô tình.

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Hôm nay làm được một việc tốt! Cảm giác khăn quàng đỏ trước ngực tươi đẹp hơn rồi!]

Tống Thái tử thê thảm: [Ồ? Anh bắt đầu mang khăn quàng đỏ khi nào vậy?]

Cao tổng nhỏ than thở: [Cậu cũng có thể làm việc tốt sao? Cậu đã làm việc tốt gì vậy?]

Cao Gia Hiên ngồi trước máy tính gãi đầu nhìn điện thoại chằm chằm, mặt đầy nghi ngờ.

Vinh Tình? Chuyện tốt nhất mà tên đó từng làm chính là dẫn bọn họ lên chiếc thuyền giặc kia.

Ngoài ra tên đó còn có thể làm được chuyện tốt đẹp gì?

[Cao tổng nhỏ than thở đã bị quản lý nhóm cấm nói một tháng.]

Tống Thái tử thê thảm: [Ha ha ha ha ha! Cao Gia Hiên cậu có biết nói chuyện không, cậu nhìn đi, làm Vinh Tình không vui sao?]

Tống Thái tử thê thảm: [Ồ? Cao Gia Hiên cậu đâu rồi? Có ở đây thì nói một câu đi! Cao Gia Hiên! Cao tổng nhỏ! Cậu mau quay lại đi! Hì hì hi!]

Vẻ mặt Cao Gia Hiên không thể tin được.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cái tên Tống Hiền này vậy mà dám lấy mình làm trò cười?

Tên đó to gan quá rồi sao?

[Tống Thái tử thê thảm đã bị quản lý nhóm cấm nói ba tháng.]

"Ha ha! Ha ha ha ha ha!"

Cao Gia Hiên vô cùng vui mừng, nhìn Tống Hiền không được nói lung tung nữa.

Nên! Cấm nói tên đó đến trời đất hủy diệt rồi lại thả ra!

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Chuyện là như này, tuy rằng tôi vốn không có nghĩ nhiều như vậy mà là bởi vì cùng Tống Hiền đi thủy cung xem lợi nhuận tháng này một chút, trong lúc vô tình thấy đứa nhỏ của Công Tôn gia yêu sớm.]

Vinh Tình cùng Tống Hiền đi thủy cung xem lợi nhuận?

Cao Gia Hiên cảm thấy thế giới này quá quái quỷ, lẽ nào Tống Hiền đi xem sẽ không cảm thấy tâm lý phiền muộn đến hoảng loạn sao?

Ngược lại bây giờ hắn nhìn thấy Lâm Kích thì trong lòng có hơi khó chịu.

Nói đi nói lại.

Đứa nhỏ của Công Tôn gia yêu sớm thì có liên quan gì đến Vinh Tình?

Cao Gia Hiên không hiểu.

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Tôi phân tích cho Công Tôn Tử Bạch một chút, đầu năm nay đàn ông có tiền thì trở nên hư hỏng ngay! Trẻ con cũng giống vậy, cho nên chỉ cần kiểm soát kinh tế trên tay cậu ta hợp lý thì có thể hoàn toàn ngăn chặn vấn đề này xuất hiện!]

Vinh Tình càng nói càng cảm thấy bản thân nói quá đúng!

Đúng!

Chính là như vậy!

....

Động tác gãi đầu của Cao Gia Hiên dừng lại.

Trong ánh mắt nhìn điện thoại hiện lên thương hại.

Hắn suy nghĩ một chút rồi làm chữ thập tự trước ngực.

Aiz, tuy rằng không biết là ai lại thảm như vậy nhưng mà, chúc cậu may mắn.

Có người chú như Công Tôn Tử Bạch đã rất bất hạnh nhưng cố tình là Công Tôn Tử Bạch lại quen biết Vinh Tình.

Thảm.

Quá thảm.

Vinh Tình dạo trong nhóm một chút bỗng nhiên lại thấy trống rỗng.

Anh liếc nhìn mặt bàn trống rỗng.

Gần đây chăm chỉ đi làm nên hậu quả chính là anh không có chuyện gì muốn làm.

Vinh Tình gọi điện thoại nội bộ, kêu Hà Khiêm vào.

"Không có chuyện gì cần làm sao?"

Anh chỉ chỉ mặt bàn.

Không nên!

Một bá tổng như papa không phải nên lúc nào cũng có rất nhiều văn kiện chờ sao?

Hà Khiêm bị anh hỏi đến không hiểu ra sao.

"Sắp cuối năm nên tất cả mọi người đang làm tổng kết cuối năm, trong tay Vinh tổng đương nhiên không có việc lớn gì."

Y suy nghĩ một chút: "Gần đây cũng chỉ còn sót lại tiệc tối cuối năm cần ngài có mặt một lát, sau đó chính là ngài và nhóm tổng tài thăm hỏi dịp tết."

Y không chịu trách nhiệm chuyện này.

Đương nhiên Vinh Tình sẽ tự mình đi.

....?

Vậy chẳng phải là papa không chuyện gì làm sao?

Vinh Tình khϊếp sợ.

Không phải chứ, bá tổng này sao không giống trong tưởng tượng của anh cho lắm?

Vậy anh rảnh rỗi thì nên đi làm gì đây?

Hà Khiêm thấy dáng vẻ anh rảnh đến mức nhàm chán thì nhắc nhở một chút.

"Nếu như Vinh tổng có thời gian thì chi bằng đi thăm ban đoàn phim của cậu Lâm đi? Ngài đã lâu chưa từng đến đoàn phim của cậu Lâm thăm ban."

Hơn nữa cũng không để y tặng đồ cho đoàn phim, nếu không phải y phỏng đoán đúng chỗ thánh ý, lúc này lại đổi người khác thì Lâm Kích đại khái sắp bắt đầu xuống dốc rồi.

....

Không muốn đi.

Vinh Tình cúi gằm mặt.

Đi để làm gì đây!

Vinh Tình lớn tiếng la trong lòng.

Phong ấn ngu ngốc vẫn còn!

Cho dù nằm mơ cũng không có tinh thần!

Mà lại không thể đến thật!

Thái độ của chó săn nhỏ cũng rất mập mờ!

Lần trước mất mặt anh vẫn chưa tìm trở về đây!

Mình không muốn đi!

Hà Khiêm thấy dáng vẻ anh chống cự, vô cùng tự nhiên lấy ra một cuốn sổ mỏng từ phía sau.

Y đặt cuốn sổ lên bàn.

"Chỗ tôi có chút kiến nghị, không bằng sau khi Vinh tổng xem qua rồi lại quyết định. Vậy thì tôi ra ngoài làm việc trước, tuần sau tôi xin nghỉ, mong rằng Vinh tổng nhớ kỹ."

Nói xong, y vô cùng săn sóc mà đi ra đóng cửa lại.

Vinh Tình thấy y đi rồi thì dùng khóe mắt liếc cuốn sổ nhỏ trên mặt bàn.

Thứ gì mà thần bí như thế?

Có nên xem không?

Hai ngón tay gõ trên bàn, do dự giống như nội tâm của chủ nhân.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vinh Tình vẫn hừ hừ hai tiếng rồi cầm lên.

Anh muốn nhìn một chút!

Trợ lý Hà vạn năng có đề nghị gì hay!

Cầm cuốn sổ nhỏ lên.

Bên trên viết <>.

Vinh Tình....?

Gì đây?

Ký hiệu này là do trợ lý Hà trượt tay tích vào sao?

Có ý gì đây?

Anh không kiềm chế được mà nổi lòng hiếu kỳ, mở trang thứ nhất ra.

Bên trên chỉ có ba chữ vô cùng lớn.

"Phải chủ động."

?

???

Vinh Tình khϊếp sợ rồi, trợ lý Hà rốt cuộc anh nhận lương của ai?

Anh vậy mà kêu papa chủ động?

Chủ động làm gì? Tự mình ngồi lên động sao?

Tôi cũng muốn nhưng mà phong ấn không cho tôi làm như vậy!

Mặt Vinh Tình không cảm xúc xé trang này đi.

Kiến nghị của trang này không có giá trị gì.

Cho nên nó bị papa cắn chết.

Nó chết rồi.

1

Xé trang này xong Vinh Tình tiếp tục xem trang kế tiếp.

"Mười tám mẹo nhỏ cần phải hiểu ở vị trí trên và dưới, S đề nghị ở trên thì trực tiếp lật sang trang sau còn ở dưới thì lật tới trang cuối cùng."

Vinh Tình lật một cái, toàn bộ cuốn sổ chỉ có mười chín trang,

....

+

Vinh Tình: "Fu.ck!"
« Chương TrướcChương Tiếp »