Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Beta: NKHA

🌱

Tốc độ của Vinh Tình quả thật rất nhanh, Lâm Kích bên này mới vừa tẩy trang xong liền thấy anh đã đến. Thấy tóc Lâm Kích còn ướt đã vội vàng lên xe, Vinh Tình đưa cho cậu một hộp khăn giấy.

"Lau một chút đi. Sao lại gấp như vậy, trễ một chút cũng không sao đâu."

Cái trán còn có chút hồng đấy. Vừa thấy là biết vội vàng chạy tới, cho nên mới khiến tóc có chút ướt.

Lâm Kích nói cảm ơn.

"Anh dừng xe ở chỗ này lâu sẽ bị phạt."

Cậu tùy tiện tìm một cái cớ, không muốn nói là bởi vì cậu muốn nhanh chóng nhìn thấy Vinh Tình đâu. Lâm Kích cảm thấy, nói ra mấy lời như vậy thật.... quá xấu hổ, thôi, ngại lắm.

"Không sợ, papa có tiền."

Vinh Tình cười hì hì nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn khởi động xe. Tuy rằng nhiều tiền nhưng anh là một bạn nhỏ tốt biết tuân thủ luật giao thông đó!

"Trợ lý mới thế nào, dùng thuận tay không?"

Lúc trước vẫn luôn quên hỏi, hôm nay cũng nhờ trợ lý Hà nhắc nhở một chút anh mới nhớ kỹ việc này.

Vinh Tình nghĩ thầm, còn có chút chột dạ.

Lâm Kích cảm thấy, ngay cả việc nhỏ như trợ lý của mình mà Vinh Tình cũng quan tâm, trong lòng không hiểu sao có chút suиɠ sướиɠ.

"Cũng không tệ lắm, hai người đều rất chuyên nghiệp, so với trợ lý lúc trước của tôi thì tốt hơn rất nhiều."

"Vậy là tốt rồi."

Vinh Tình hài lòng gật đầu trả lời. Không uổng công anh cố ý để trợ lý Hà sắp xếp.

"Đúng rồi!" Mặt mày Vinh Tình bỗng nhiên hớn hở. "Lần trước gửi cho cậu ảnh chụp thủy cung, cậu thấy sao?"

Lâm Kích thấy lông mày anh vừa rồi còn lạnh lẽo anh tuấn giờ lại bỗng nhiên phấn khởi, tâm tình của cậu cũng phấn khởi theo. Vinh Tình luôn có bản lĩnh như vậy, dễ dàng lôi kéo cảm xúc cậu.

"Nhìn đi."

"Thế nào, đây là giang sơn trẫm mới đánh hạ cho ái phi, khi nào ái phi rảnh rỗi trẫm mang ái phi đi xem!"

Thủy Cung! Nhất định phải mang tiểu chó săn đi mới có thể gọi là thủy cung!

Đến lúc đó để tiểu chó săn trình diễn một màn ướŧ áŧ ngay hiện trường!

Ngẫm lại liền thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến làm anh muốn kêu to! Nhất định phải bù đắp lại một tuần vắng vẻ này!

Gương mặt Lâm Kích có chút nóng lên. Vinh Tình, thật sự có đôi khi nói chuyện vô cùng nằm ngoài dự liệu của cậu. Trẫm cùng ái phi, cậu cho rằng Vinh Tình nhiều lắm chỉ dùng lúc gửi tin nhắn. Không nghĩ tới, hắn lại dám chính miệng nói ra.

Vinh Tình liếc mắt nhìn cậu, thấy lỗ tai cậu hồng hồng khẽ nhướng mày.

Trăm triệu bị mất vừa rồi đã được thỏa mãn.

"Ái phi của trẫm suy nghĩ thế nào~?"

Lâm Kích ho nhẹ một tiếng, cậu không nói ra được hai chữ ái phi nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Vinh Tình, đầu óc cậu nóng lên, buột miệng thốt ra.

"Bệ hạ có chỉ, thần tất nhiên sẽ không thể không theo."

Thần!

Mí mắt Vinh Tình rạo rực. Trong đầu anh nháy mắt liền bổ não mấy chục cái cốt truyện!

Không phải ái phi mà là thần sao!

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

"Vậy được, ái khanh cũng đừng quên! Đến lúc đó trẫm tự mình tới đây đón ngươi!"

Đến lúc đó anh lại mang hai bộ đồ cổ trang qua!

Hì hì hì!

Chỉ là ảnh chụp mà thôi, anh cũng có thể!

Lâm Kích đồng ý, tầm mắt vẫn không nhúc nhích dừng trên gương mặt hưng phấn của Vinh Tình, cậu nhịn không được nhìn thêm vài lần mới dần dần dời tầm mắt đi.

Cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ hùa theo Vinh Tình. Nhưng nếu Vinh Tình là bệ hạ còn cậu là ái khanh, hình như cũng không phải không thể tiếp thu được.

Nhà hàng đặt có chút xa, lúc tới nơi thì màn đêm đã buông xuống.

Vinh Tình mới vừa bước xuống xe, còn chưa đứng vững liền cảm giác được một trận gió lạnh thổi tới trước mặt, anh theo bản năng run lập cập. Lúc ra ngoài chỉ lo đẹp trai nên quên mất nhiệt độ ngày đêm mấy hôm nay có chênh lệch lớn.

Lâm Kích đóng cửa xe nhìn thoáng qua, cậu không nói gì chỉ là lúc đi tới thuận tiện khoác áo khoác của mình cho Vinh Tình. Độ ấm còn lưu lại trên quần áo lập tức bị gió lạnh xua tan.

Vinh Tình, Vinh Tình hiếm thấy lại xấu hổ.

A a a a a a!

Đây là tiểu chó săn thần tiên gì vậy!

Cậu ấy cũng quá khéo rồi!

Còn có ánh mắt ý tứ khiển trách trong im lặng!

Bùng nổ rồi!

Lúc phục vụ của nhà hàng ra tới chỉ thấy hai người đàn ông đứng cạnh cửa. Người đàn ông lớn tuổi hơn chút thọat nhìn rõ ràng không dễ tiếp cận, mặc áo sơ mi và tây trang, một bộ dạng lạnh lùng tinh anh, nếu là bình thường phục vụ sợ nhất là gặp phải khách hàng như vậy.

Nhưng mà vị khách tinh anh đó lúc này đang khoác một cái áo hơi lớn trên người, nghiêng mặt nói cái gì đó với chàng trai mặc áo mỏng bên cạnh, khóe mắt cũng cong lên. Chàng trai kia hơi cau mày nhìn, trong mắt lại mang theo chút ôn nhu. Phục vụ chú ý thấy, chàng trai đang đứng ở chỗ hướng gió thổi đến.

Hàm răng hắn bỗng nhiên cảm thấy chua xót.

Mẹ nó, đây là viên kẹo niên hạ thần tiên gì vậy.

Hôm nay Vinh Tình đặt bò bít tết. Thứ nhất là do anh rất lâu rồi chưa ăn, thứ hai là trong ghi chép của trợ lý bên kia, Lâm Kích cũng đã lâu rồi chưa được ăn một bữa thịt ra dáng.

Núi sâu rừng già, có mì gói đã là mỹ vị nhân gian huống chi là thịt bò?

Suy bụng ta ra bụng người, Vinh Tình nhớ lại lúc bản thân hai mươi tuổi thật sự là không thịt không vui, đặc biệt là thịt bò, anh còn ăn rất nhiều.

Cho nên anh mới đặt một nhà hàng trên mạng, không tính là quá xa hoa nhưng bò bít tết ở chỗ này là tuyệt nhất, thích hợp cho những chàng trai thích ăn thịt.

Về phần anh ngược lại không đáng kể, tú sắc khả xan*, ăn cái gì không phải là trọng điểm.

(*Tú sắc khả xan: sắc đẹp thay được cho cơm, ý chỉ người có vẻ đẹp mê người.)

Hì hì hì.

Lâm Kích biết nhà hàng này, thấy anh vậy mà mang mình tới nhà hàng này ăn cơm còn có chút mới lạ.

"Anh cũng tới nhà hàng như vậy ăn cơm?"

Mấy lần trước Vinh Tình dẫn cậu đi, đa số đều giống phòng bếp tự mở hoặc là nhà hàng cao cấp. Cậu còn tưởng rằng, Vinh Tình sẽ không tới mấy chỗ giống như vậy.

Vinh Tình mới vừa đặt áo khoác cởi ra trên đầu gối, nghe được tức khắc nhướng mày.

"Bằng không thì sao? Tôi cũng còn trẻ mà."

Papa của cậu thì phương diện nào cũng là papa của cậu.

Khóe miệng Lâm Kích nhếch lên một chút, sau đó ngoéo một cái.

"Ừ." Cậu nghĩ nghĩ, nói đùa, "Anh thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn tôi."

Vinh Tình:...

Cậu ừ cái gì!

Cậu đã ừ rồi còn cười!

Cười như chết đi sống lại như vậy!

Cậu không thừa nhận tôi cũng không thừa nhận.

Vinh Tình miễn cưỡng cầm điện thoại che chắn tiểu chó săn sáng lấp lánh đối diện, một bên nỗ lực hít sâu. Nhưng mà hiển nhiên cũng không có tác dụng gì. Tim anh vẫn đập nhanh bình bịch như cũ.

Lâm Kích bỗng nhiên giơ tay, Vinh Tình nheo mắt nhìn cậu.

"Mới vừa tẩy trang nên tóc có hơi chắn mắt."

Chỉ thấy Lâm Kích giơ ngón tay dính chút nước lay tóc, tóc cậu đang rũ xuống lại bị vuốt ra sau đầu để lộ cái trán trơn bóng. Khuôn mặt cậu vốn dĩ có hơi trẻ con giờ bỗng nhiên trở nên thành thục không ít.

Trái tim của Vinh Tình bay lên rồi.

Động tác này thật con mẹ nó gợi cảm chết đi được!

Trái tim thiếu nữ của ông đây! Đập bùm bùm luôn rồi!

Hôm nay tiểu chó săn bị gì vậy?

Sao lại có thể như vậy được!

Đây là phạm quy!

Anh dùng ly đỡ miệng cười một hồi mới bỗng nhiên cảnh giác.

Không đúng!

Trong khoảng thời gian này ngay cả giấc ngủ ngon tiểu chó săn cũng không có, cậu ấy học được mấy cái kỹ xảo ghẹo người đó ở chỗ nào?

Ánh mắt Vinh Tình cảnh giác, bắt đầu tuần tra trên người Lâm Kích.

Lâm Kích bị ánh mắt này nhìn đến ngại ngùng trong lòng, "Vì sao anh lại nhìn tôi như vậy?"

Cảm giác này giống hệt cảm giác bị cảnh sát theo dõi trong bộ phim lần trước cậu đóng!

Vinh Tình ho nhẹ, híp mắt tiếp tục tìm kiếm dấu vết để lại.

"Không có gì, chính là đã lâu không gặp cậu nên nhìn thêm vài lần."

Cổ, lỗ tai, xương quai xanh cũng không có vấn đề gì. Tay cũng không có dấu dây thừng khả nghi. Chậc, chẳng lẽ là tiểu chó săn tự mình tiến hóa?

Lâm Kích bị lời này của hắn làm cho ngượng ngùng, lại có chút bất đắc dĩ. Vinh Tình luôn thích ghẹo cậu như vậy. Tuy rằng trên mặt cậu vẫn ửng hồng như cũ nhưng đã có thể bình tĩnh lại. Nhưng mà một lát sau, Lâm Kích bỗng nhiên hậu tri hậu giác phản ứng lại, đôi mắt hơi toả sáng.

"Anh đang lo lắng cho tôi?"

Ngụm nước trong miệng Vinh Tình thiếu chút nữa phun ra. Anh trừng mắt liếc cậu.

Nhìn thấu thì cũng đừng nói ra được không!

Em trai cậu rốt cuộc là như thế nào vậy!

Lâm Kích luống cuống tay chân đưa anh khăn giấy, lúc ngón tay cầm giấy lau vệt nước bên khóe miệng cho anh, trái tim bỗng nhiên đập nhanh bình bịch.

Cậu hơi rũ mắt xuống nhìn gò má của Vinh Tình, Vinh Tình thật sự hoàn mỹ đến mức có thể lên trang bìa báo kinh tế tài chính và thời trang bất cứ lúc nào, nhưng người như vậy lại chỉ lộ ra bộ dạng tự nhiên này đối với cậu.

Không biết vì sao trong lòng cậu lại ngọt ngào giống như bôi mật ong. Lâm Kích mím môi, càng thêm khó có thể khống chế suy nghĩ của mình.

Càng nếm được mùi vị cậu càng cảm thấy có lẽ lúc trước mình nghĩ sai rồi.

Vinh Tình, thích cậu?

Vinh Tình nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, hừ hừ hai tiếng. Xác nhận Lâm Kích không có biểu cảm dư thừa gì anh có chút thất vọng.

Nói thế nào nhỉ?

Đại khái là tưởng rằng bị Lâm Kích phát hiện nhưng lại cảm thấy mất thể diện, không muốn bị cậu ấy biết thế nhưng Lâm Kích thật sự không biết trong lòng anh có suy nghĩ rất khó chịu.

Lâm Kích thấy anh bỗng nhiên hừ hừ, có chút không biết làm sao. Sức lực của cậu quá lớn làm đau Vinh Tình?

Lúc Vinh Tình đang rối rắm lấy lại tinh thần liền thấy bộ dạng không biết làm sao này của cậu.

Nói thế nào đây?

Giống như chó săn bỗng nhiên bị chủ nhân vắng vẻ, còn không biết vì sao lại chọc chủ nhân giận dữ. Cộc lốc lại rất đáng yêu.

Anh nghĩ nghĩ lại tự mình cười. Tiểu chó săn vừa thấy chính là một boy ngây thơ ngay thẳng, làm sao hiểu được nhiều mánh khóe như vậy? Sau khi nghĩ thông suốt, Vinh Tình tự nhiên dời đề tài.

"Đúng rồi, bộ phim này hẳn là sắp đóng máy phải không? Sau khi đóng máy cậu có dự định gì không?"

Anh thật sự rất tò mò cái này. Dù sao dựa theo nguyên tác, trong bộ phim này Lâm Kích đã bị chèn ép đến phải lui giới. Ngẫm lại anh còn cảm thấy có chút thổn thức, diễn xuất của tiểu chó săn thật sự tốt, người cũng rất đẹp trai, thiếu cậu ấy chính là một tổn thất lớn trong giới!

Vừa nhớ tới nguyên tác, Vinh Tình liền nhớ tới tiểu Cao tổng mới lừa dối. Tiểu Cao tổng hình như chính là 'quý nhân' của bạch liên hoa trong đoạn này của cốt truyện nhỉ?

Lại nói tiếp....

Vinh Tình sờ cằm.

Nếu không có quý nhân là tiểu Cao tổng, Tiêu Tử Kỳ còn có thể bay sao?

Nhưng mà Tiêu Tử Kỳ có thể bay hay không không phải là mấu chốt. Tiểu chó săn có thể bay hay không mới là trọng điểm! Anh đầu tư 3000 vạn cũng nên có hồi báo rồi!

Nói đến cái này, Lâm Kích hơi mất bình tĩnh.

"Người đại diện Cao có liên hệ qua với tôi, không ít quảng cáo cùng chương trình thực tế lúc trước cô ấy đều đã giúp tôi từ chối, tôi định nghỉ ngơi mấy ngày sau đó mới xem có kịch bản nào thích hợp không, tiếp tục đóng phim."

Nghe được không cần chụp mấy cái quảng cáo cùng chương trình thực tế đó, cậu thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiếp tục đóng phim?

Vinh Tình sờ cằm, nghĩ tới một bộ phim.

Nam chính của , một bác sĩ nhìn như ôn nhu đa tình với nữ chính nhưng trên thực tế là gián điệp vô tình tiếp cận nữ chính để lấy được tình báo của nước đối địch.

Toàn bộ phần đầu phim là nói về tình yêu, phần giữa phim chính là tiết lộ bí mật, đến cuối cùng là vạch trần hết tất cả, khán giả dồn dập khóc lóc nói đây là bộ phim ngược tâm nhất năm.

Nguyên nhân không phải do hắn, thân phận nam chính bại lộ, cuối phim cơ bản đều vừa ngược thân vừa ngược tâm, nữ chính thậm chí còn tiến tới với nam hai, thao tác như thần này quả thực làm người xem da đầu tê dại.

Nhưng không thể nghi ngờ rằng, nó là bộ phim có thể làm bạch liên hoa hoàn toàn nổi tiếng.

Vinh Tình nhìn thoáng qua Lâm Kích, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ. Cuối phim có không ít cảnh nam chính quần áo mỏng manh bị phạt roi....

Lâm Kích sửng sốt, vội vàng lấy tờ khăn giấy đi tới ngồi xổm xuống nhìn anh.

"Sao bỗng nhiên lại chảy máu mũi?"

Vinh Tình còn chưa kịp nhận lấy khăn giấy liền thấy phong cảnh bên trong cổ áo mỏng manh của cậu!

Tức khắc máu chảy ồ ạt.
« Chương TrướcChương Tiếp »