Chương 132

Lâm Kích cảm thấy có lẽ bản thân đã bị Vinh Tình chiều hư rồi.

Khi ăn bữa ăn do Vinh Tình đặc biệt kêu người đem đến đoàn phim, cậu vậy mà lại cảm thấy rất nhạt nhẽo.

Nhớ đến lúc trước luôn có một người đàn ông mặc lễ phục, có nụ cười trẻ con cùng ăn cơm với cậu, thỉnh thoảng sẽ trộm đi một miếng thịt hoặc một miếng cải xanh từ trong bát của cậu với vẻ mặt đắc ý, cậu lại càng cảm thấy bữa trưa trong miệng nhạt đi rất nhiều.

Giống như bây giờ, khi cậu đang ngồi trong phòng nghỉ ăn thì chợt có hai người đi vào.

Là Chử Kha và A.

Không có nhiều người trong đoàn phim biết được quan hệ của bọn họ, bởi vì hai người không thích khoe khoang khắp nơi cho nên hầu hết đều nghĩ rằng A là một giám đốc cấp cao khác của đoàn phim, ba ngày thì hết hai ngày là đến tìm đạo diễn Chử Kha để trò chuyện công việc.

"Anh A! Hôm nay anh tới đưa cơm cho em sao?"

Chử Kha đi cùng A vào phòng nghỉ, làm gì còn chút dáng vẻ nghiêm túc của một đạo diễn nào như khi ở bên ngoài.

Cậu giống như chú chuột hamster nhỏ nuôi trong nhà, ngửi thấy mùi thức ăn từ chủ nhân là bắt đầu đi loanh quanh như đang đòi ăn.

A cẩn thận đóng cửa lại, vừa nhìn đến Chử Kha là vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng.

Hắn cúi đầu, hôn Chử Kha một cái, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Ừm, làm đồ ăn ngon cho em."

Chử Kha có hơi thẹn thùng nhưng vẫn nhón chân hôn lại.

Hì hì hì, cậu thật sự lời rồi!

Anh A giống hệt như trong tưởng tượng của cậu! Vừa lợi hại lại vừa biết nấu cơm mà hơn nữa còn nấu ăn rất ngon, hơn nữa anh ấy còn tự mình tới đưa cơm cho cậu!

Hi hi hi hi, cũng may cậu thông minh đã nhanh chóng trói người lại, người tốt như thế đúng là phải tiên hạ thủ vi cường!

A vừa mở hộp cơm ra vừa nhìn về phía Lâm Kích gật đầu.

Bọn họ xem như đang chiếm dụng phòng nghỉ của Lâm Kích, nhưng may mắn Lâm Kích cũng là người dễ nói chuyện.

Lâm Kích cười nhẹ xem như đáp lễ, sau đó yên lặng xoay người tiếp tục cô đơn dùng cơm.

Cho nên tại sao lúc trước cậu lại không cho Vinh Tình đến đây nữa vậy?

Có người ăn cơm cùng cậu không tốt sao?

Cho dù phải đánh đổi bằng một chút xá© ŧᏂịŧ, nhưng mà cậu có cảm thấy khó chịu khi phải trả cái giá này à?

Đương nhiên là cậu chịu rồi!

Lâm Kích lại thở dài một hơi, rồi yên lặng núp trong một góc không người.

Cậu quá mệt.

Bên này, A vừa đút vừa hỏi thăm tiến độ của Chử Kha.

Sau khi hắn từ chức ở chỗ Vinh Tình thì dựa theo kế hoạch của mình mà mua nhà, mua xe, mua mèo cùng một chuyến du lịch, số tiền còn lại thì đầu tư vào trong công ty con này.

Bây giờ hắn và Chử Kha là chủ sở hữu trên danh nghĩa của công ty nhưng thực tế thì lại là cổ đông lớn nhất.

Phần lớn giấy tờ công việc của công ty con này đều rơi lên đầu hắn.

"Có ổn không? Cũng không có vấn đề gì, bây giờ việc quay chụp cơ bản đã đi vào quỹ đạo chính rồi."

Chử Kha vừa ăn một miếng khoai tây tròn trong bát vừa lấp lửng đáp lại.

Khoai tây ngon quá ~

"A đúng rồi, người phụ nữ lần trước vẫn còn muốn tới gây chuyện."

Chử Kha nói, "Em cho người để ý đến cô ta, nghe nói cô ta định bán tin tức cho mấy tên phóng viên, nhưng mà tiếc là không có tên nào dám mua tin tức về Vinh tổng."

A gật đầu, "Ừm, anh biết cái này. Yên tâm đi, cô ta không gây ra được chút sóng gió nào đâu."

Một trong những nhiệm vụ mà hắn phụ trách có việc này, hắn đã sớm xử lý mấy tên phóng viên đó, chỉ cần Vinh Tình không muốn thì không ai có thể vạch trần được chuyện giữa Vinh Tình cùng Lâm Kích.

"Em biết." Chử Kha uống một ngụm canh trên tay hắn, ánh mắt sáng rực, canh ngon quá, "Em chỉ cảm thấy rất bất ngờ thôi, thế mà còn có người dám thách thức điểm mấu chốt của Vinh tổng, đúng là điếc không sợ súng ~"

Dù đang chuẩn bị cho bộ phim và việc kết hôn nhưng cậu ta vẫn chú ý đến tin tức!

Vinh tổng là kiểu người gì chứ, đυ.ng một tí là gửi cảnh cáo của đoàn luật sư!

Hễ là người có đầu óc thì không ai lại đi làm ra loại chuyện ngu ngốc này đúng không?

"Dù sao vẫn có vài người luôn cảm thấy bản thân mình may mắn."

A lắc đầu, "Em không cần để ý những việc này, anh sẽ xử lý."

Ngón tay hắn nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc trước trán Chử Kha ra, dừng một chút, "Dài rồi, tối nay về anh cắt lại giúp em nhé?"

Tóc của Chử Kha thuộc dạng mỏng và mềm, nếu cắt quá ngắn thì sẽ không giữ nếp được, mà độ dài phù hợp nhất đương nhiên là chỉ có mình hắn biết được.

Chử Kha nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn gật đầu, tóc mái hơi dài theo động tác của cậu rớt xuống, che khuất nửa con mắt.

"Được. Nhưng mà anh cũng biết cắt tóc sao? Anh A giỏi quá."

"Ừm, đôi lúc cần dùng."

A gật đầu.

Tóm lại là cái nghề này của hắn phải biết càng nhiều kỹ năng càng tốt.

Chử Kha suy nghĩ một lát, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lại gần nói nhỏ bên tai.

"Vậy, anh có thể tỉa lại chỗ đó được không? Nếu không lúc đi vào sẽ có hơi không thoải mái."

A sững sờ, có hơi lo lắng, "Thật sao? Vậy tại sao lúc trước em không nói?"

Hắn còn tưởng rằng Chử Kha không có chỗ nào không thoải mái.

Chử Kha lầm bầm vài tiếng, nhỏ giọng nói, "Chẳng phải là do thoải mái quá nên quên mất sao."

Lúc sảng khoái mới nghĩ đến cái này, còn sau đó thì đương nhiên là thoải mái đến mức ngủ quên rồi!

Ai còn nhớ đến vấn đề kia đâu.

Mà, hơn nữa, đương nhiên là chỉ có lúc đi vào rất sâu mới bị cọ trúng thôi.

....

Rốt cuộc tại sao cậu lại phải ở đây nghe những thứ này?

Cậu xứng xao?

Xứng thật sao?

Cậu không xứng!

Lâm Kích yên lặng lấy tai nghe đeo vào rồi mở điện thoại lên bật nhạc.

Là cậu sai rồi, cậu không nên ở lại hóng chuyện này.

Nữ phụ bốn bị đá ra cuối cùng vẫn không tạo nên sóng gió gì.

Trên thực tế, không chỉ là A và Chử Kha mà còn có trợ lý Hà cùng đội quan hệ công chúng cũng đang cẩn thận theo dõi mỗi ngày.

Không thể lãng phí tiền thưởng của Vinh Tình được.

Mới đầu ả nữ phụ này vẫn luôn cố gắng bán tin tức về quan hệ giữa Lâm Kích và Vinh Tình cho mấy tay phóng viên giải trí, nhưng mà tiếc rằng tất cả những phóng viên có khả năng trả giá cao đều đã từng ăn khổ rồi, cho dù có một vài phóng viên nhỏ khác đưa ra cái giá không tệ nhưng bọn họ vừa nghe thấy danh tiếng của đoàn luật sư Vinh thị thì đã sợ mất mật.

Đừng nói là mua tin tức, chỉ cần nghe thấy có chữ nào liên quan đến Vinh Tình thì bọn họ đều hận không thể đánh chết người bán tin tức.

Đây không phải là kiếm thêm rắc rối cho bọn họ à!

Nếu mạo phạm đến Vinh tổng thì mấy người tự làm đi!

Đừng kéo theo bọn tôi!

A cùng Hà Khiêm còn bắt tay nhau điều tra kỹ lưỡng lai lịch của ả nữ phụ này.

Nữ phụ bốn này ra mắt với tư cách là thực tập sinh, vốn dĩ định phát triển theo con đường nhóm nhạc nữ, nhưng bởi vì có vận may không tệ nên lúc còn là thực tập sinh vào năm ngoái lại đúng lúc có một đoàn phim cần người đóng vai nhân vật là thành viên nhóm nhạc nữ, sau khi được đạo diễn chọn vậy mà lại nhìn thấy được thiên phú diễn xuất, cho nên mới sửa lại thành đi theo con đường diễn viên.

Sau lưng ả cũng có một kim chủ.

Lần thử vai này là cơ hội do kim chủ giúp đỡ kiếm được, mà biểu hiện của ả cũng tốt nên dĩ nhiên là được Chử Kha nhìn trúng.

Nhưng mà dường như dã tâm của nữ phụ bốn này không nhỏ.

Bên phía Hà Khiêm còn điều tra ra được thực tế nữ phụ bốn này đã sớm tìm kiếm danh sách tất cả thành viên trong đoàn phim, thậm chí còn đặc biệt liên lạc trước với những người mà ả có thể nói chuyện.

Mà A còn tra ra được nhiều bí mật hơn, ví dụ như việc nữ phụ bốn này đã ngủ với cha của kim chủ, còn từng có tham vọng muốn trở thành mẹ kế của kim chủ.

Nhưng mà bây giờ chuyện đó tất nhiên không thể thành sự thật rồi.

Lâm Kích ăn trưa xong thì nghỉ ngơi một lát, rồi nhanh chóng quay lại quá trình quay phim.

Bộ phim này thật sự khó diễn hơn so với mấy bộ mà trước đây cậu từng đóng.

Không chỉ là bởi vì nhảy vọt từ phim truyền hình sang phim điện ảnh.

Mà trong bộ phim này còn có rất nhiều cảnh quay cận cảnh, cách quay phim của Chử Kha rất tuyệt vời nhưng mà đồng thời cũng là thử thách đối với diễn xuất của Lâm Kích.

Khả năng kiểm soát biểu cảm của cậu đã được mài giũa rất nhiều qua bộ phim này, không biết đã phải thầm co giật cơ mặt bao nhiêu lần mới có thể đạt được kết quả mà Chử Kha mong muốn.

Chử Kha là một đạo diễn mới, việc này vừa có ưu mà cũng vừa có nhược.

Ưu và nhược ở chỗ vì cậu là một đạo diễn mới cho nên yêu cầu đối với diễn viên dường như hoàn toàn dựa theo mong muốn của bản thân.

Người nào không đạt tiêu chuẩn thì sẽ không thông qua.

Mặt khác, chỉ cần có thể đạt đến tiêu chuẩn của cậu thì thành quả cuối cùng đều rất xuất sắc.

Vốn dĩ trong đoàn phim cũng không có nhiều người thích giả vờ, sau khi chứng kiến diễn xuất của Lâm Kích càng lúc càng trở nên xuất sắc sau mỗi lần bị Chử Kha giơ thẻ NG thì bọn họ cũng đè nén lại tâm trạng bồn chồn của mình mà bắt đầu trau dồi bản thân.

Nếu như có cơ hội thì ai lại không muốn diễn xuất của mình trở nên tốt hơn chứ?

Bộ phim phải quay hơn ba tháng mới chính thức hoàn thành.

Trong tuần đóng máy cuối cùng, vì phải quay quá trình nội tâm của nhân vật chính nên Lâm Kích nhiều lần cưỡng ép bản thân vào trạng thái đau khổ và tuyệt vọng suốt một tuần mới có thể hoàn thành cảnh quay cuối cùng.

Vừa quay xong, cậu thậm chí còn từ chối cả tiệc đóng máy mà trực tiếp về thẳng nhà ngủ, ngủ đủ một ngày một đêm mới từ từ mở mắt.

Mãi đến khi thấy rõ trần nhà, Lâm Kích mới miễn cưỡng tìm về được chút cảm giác chân thật.

Nhưng mà, cậu lại không thể đứng dậy khỏi giường.

Cảm giác giống như cả người rơi vào trong một cái đầm lầy sâu không thấy đáy.

Cậu rõ ràng vẫn ý thức được bản thân đang nằm trên giường ở nhà nhưng tứ chi lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của cậu, giống như có thứ gì đó đang liều mạng kéo chân cậu lôi xuống dưới gầm giường.

Cảm giác này khiến người ta cảm thấy rất bất lực.

Lâm Kích dần dần nhận ra trạng thái của bản thân không đúng lắm.

Hoặc nên nói là lẽ ra cậu phải nhận ra điều đó từ lâu rồi, chỉ là bởi vì phải quay phim nên cậu chưa bao giờ để bản thân bước ra ngoài.

Cho nên bây rốt cuộc bây giờ cũng gặp quả báo rồi sao?

Còn nghĩ đóng máy xong là có thể ở chung với Vinh Tình cả ngày.

Lâm Kích bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô hạn, cậu không nói rõ được là tại sao, chỉ là không hiểu sao lại cảm thấy hơi thất vọng.

Cậu đã sắp xếp xong xuôi kế hoạch tập thể hình để tăng cân lại cùng huấn luyện viên.

Nhiều nhất hai tháng là cậu sẽ khôi phục lại được vóc dáng mà Vinh Tình thích nhất.

Ngón tay Lâm Kích hơi giật giật.

Cậu như nhận ra được điều gì, bắt đầu cố gắng nhớ lại đôi mắt sáng lấp lánh mỗi lần Vinh Tình duỗi tay mò vào trong quần áo của mình.

Xúc cảm khi đầu ngón tay Vinh Tình chạm vào khiến người ta có cảm giác như toàn thân nóng bừng, khí huyết dâng trào.

Cảm giác đó giống như ngọn lửa bùng cháy lên trong đầu cậu, trong chốc lát đã thiêu đốt hết tất cả mọi suy nghĩ linh tinh khác, chỉ còn lại khuôn mặt của Vinh Tình.

"Hừ."

Lâm Kích rên khẽ một tiếng rồi từ từ chống đỡ người ngồi dậy từ trên giường.

Cậu liếc nhìn hai bàn tay đã có thể cử động linh hoạt của mình, vẻ mặt dần trở nên khó hiểu.

Cậu chỉ muốn nhớ đến cảnh tập thể hình, nhưng còn mấy cảnh "hành động" mà đầu óc tự động tưởng tượng ra sau đó thì là chuyện gì vậy?

Lâm Kích hiếm khi lại thấy hơi bối rối.

Không ngờ cậu lại đói khát đến như thế sao?