- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi
- Chương 121
Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi
Chương 121
Lâm Kích nhìn anh kể sinh động như thật, đồng thời còn vì sợ mình không hiểu được nên khua tay múa chân diễn tả, trong đôi mắt cụp xuống đều là ý cười.
Cậu vừa nở nụ cười thì Vinh Tình lập tức dừng hành động nhìn cậu.
Vinh Tình:....?
Chuyện gì xảy ra với cậu vậy em trai?
Papa nói lâu như vậy rồi! Em hãy cho chút phản ứng đi! Em cười như thế là ý gì?
Hơn nữa, tuy rằng nhan sắc của papa rất đẹp trai rất dễ nhìn.
Nhưng mà một mình papa vừa xướng vừa họa cũng rất mệt đó biết không?
Em đừng chỉ nhìn chằm chằm anh không nói lời nào như vậy!
Lâm Kích cảm thấy có lẽ mình đã đạt đến trình độ max level về hiểu được biểu cảm của Vinh Tình rồi.
Cậu thu hồi dáng vẻ tươi cười, vẻ mặt chân thành.
Lâm Kích ngẫm nghĩ lại lời nói của Vinh Tình rồi bình tĩnh vuốt lông.
"Tiêu Tử Kỳ bị sét đánh lúc trời nắng là do gã đáng đời. Hơn nữa gã muốn làm gì vậy? Từ trước đến giờ em chưa từng nghe nói trên thế giới này có người nào có thể khiến người khác mang thai trong năm nay."
Thật không?!
Vinh Tình giật mình nhìn cậu.
Anh vừa nghe thấy lời này là đã cảm thấy có vấn đề! Rất có vấn đề!
Hơn nữa vợ chồng người ta căn bản không phải là kiểu uống thuốc là có thể giải quyết được vấn đề!
Phương pháp kia của bạch liên hoa vừa nhìn là biết của lang băm!
Hại người!
"Đúng chứ! Cho nên anh quyết định làm người tốt, giới thiệu bác sĩ Alex cho bọn họ rồi."
Người tốt giống như anh không nhiều đâu!
Vinh Tình vừa nghĩ vừa kiêu ngạo ưỡn ngực.
Ai da!
Như papa mới gọi là giúp người nè!
Chậc chậc chậc, nhìn lại thì papa đã giúp cho biết bao nhiêu thiếu niên đi lạc trở về với chính nghĩa đó!
Đúng là mình mà!
"Hình như em từng nghe qua cái tên bác sĩ Alex này?" Lâm Kích thử nhớ lại nhưng vẫn không có kết quả.
"Là bác sĩ rất nổi tiếng sao? Làm lĩnh vực nào thế?"
Cậu dường như có chút ấn tượng nhưng có vẻ không được sâu lắm.
Vinh Tình sờ mũi, "Thì là chuyên trị bệnh vô sinh đó...."
Nếu không phải thì còn có thể là cái gì đây....
Lâm Kích nhìn anh.
Hai người đều trông rất lúng túng.
Vinh Tình trầm mặc một lát, không nhịn được giải thích thay Alex hai câu.
"Thật ra chuyên ngành này cũng rất tốt! Bây giờ người tới hẹn trước khám bệnh đã xếp tới hai năm sau rồi đó, hơn nữa người mời bác sĩ này đến khám bệnh đều là người rất có tiền nên rất nổi tiếng đấy!"
Không chừng thu nhập hàng năm còn cao hơn Cao Gia Hiên nữa!
Vô sinh thì làm sao!
Vô sinh cũng rất tốt mà không phải sao!
Nghề này rất nổi tiếng đấy!
Anh nghĩ đi nghĩ lại, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn.
Tại sao papa lại thảo luận đề tài này vậy!
Tại sao!
Anh và chó săn nhỏ cũng không thể sinh được!
Trong lúc anh đang tức giận nghĩ thì Lâm Kích lại giơ tay ra.
Ấn mấy cái trên gáy anh.
Vinh Tình: Meo meo meo?
Phương pháp vuốt mèo này của em là có ý gì?
E....
Nhưng mà còn rất thoải mái là sao?
Vẻ mặt Vinh Tình dần dần trở nên thả lỏng.
Cảm giác này, trong sự đau xót còn mang theo chút thoải mái!
Lại còn rất sảng khoái nữa!
"Em đã tới đây rồi, anh không mời anh vào ngồi một lát sao?"
Một lúc sau, Lâm Kích mới thu tay về, hai mắt sáng rực nhìn anh.
Sự kiên nhẫn từ tết đến giờ của cậu đã đến giới hạn rồi.
Người trước mặt này còn nhảy nhót trong lòng cậu, rõ ràng cậu có rất nhiều việc phải làm nhưng cho dù làm cái gì thì dường như trước mắt luôn xuất hiện sự tồn tại của người này.
Làm cậu không tập trung được.
Ánh mắt Vinh Tình sáng lên!
Làm một chút, phì! Ngồi!
"Đi!"
Cuối cùng cũng có cơ hội dẫn người vào nhà cũ rồi!
Vào cửa nhà cũ của tôi thì chính là người của Vinh Tình rồi!
Ha ha ha!
Bên này, Cao Gia Hiên rất vất vả mới thoát khỏi bàn tay của Vinh Tình mà trốn tới nhà mình.
Hắn nhìn cảnh sắc xung quanh, chỉ cảm thấy nơi này đúng là thiên đường của nhân gian!
Được ở nhà là cảm giác tuyệt vời biết bao!
Dưới sự kích động, Cao Gia Hiên không kịp chờ đợi mà cầm điện thoại lên gọi một cú.
Tuy rằng không phù hợp với công ty lắm nhưng mà hắn hoàn toàn có thể biến ngôi nhà của mình thành phòng chơi game!
Đây mới là chân lý của niềm vui!
Kết quả hắn vừa mới gọi điện thoại xong thì tiếng chuông dành riêng cho ác ma Vinh Tình đã vang lên.
Cao Gia Hiên mặt không cảm xúc nhưng linh hồn đã thoát ra.
...., mẹ nó cậu còn có chuyện gì nữa!
Sao lúc nãy cậu không nói thẳng ra luôn!
Trong lòng nảy ra cuộc giao chiến một lúc lâu, Cao Gia Hiên mới cắn răng nhận điện thoại.
"Alo?"
"Ôi chao sao cậu lại chạy nhanh như vậy? Không phải đã hủy cơm trưa rồi sao? Lát nữa nhà cũ của tôi có chuẩn bị tiệc lớn nên còn định hỏi cậu có muốn ăn cùng không, bây giờ cậu đã về nhà rồi sao?"
.... Gϊếŧ người không dao!
Vinh Tình đang gϊếŧ người không dao!
Buông tha cho con đi!
Hơn mười ngày rồi!
Giọng điệu Cao Gia Hiên đều đều.
"Không được, tôi đã đến nhà rồi, cậu và cậu Lâm cứ từ từ dùng bữa đi."
Lẽ nào bây giờ tôi lái xe quay lại chỉ để ké một bữa cơm à!
Mất mặt!
Hắn không chịu được!
"Vậy được rồi."
Giọng nói dần trở nên xa hơn, còn mơ hồ truyền tới một câu —— "Đúng lúc làm thế giới hai người của tôi và chó săn nhỏ rồi ~"
Sau đó điện thoại bị cúp.
"Tu tu tu...."
Cao Gia Hiên nhìn điện thoại trong tay, sau đó ném mạnh chiếc điện thoại lên ghế sô pha!
Hắn giống như bị điên nhào tới!
Hắn điên cuồng cắn chặt vỏ ghế sô pha để ngăn chặn âm thanh giống như dã thú phát ra từ cổ họng.
Làm người đi Vinh Tình!
Cầu xin cậu làm người đi!
Vinh Tình lần thứ hai vô thức chọt chết Cao Gia Hiên vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề.
Bàn ăn ở nhà cũ là bàn dài!
Dựa theo đạo đãi khách thì chắc chắn anh và chó săn nhỏ phải ngồi ở hai đầu.
Nhưng mà vậy thì sẽ cách nhau rất xa!
Suy tính trong một giây, anh quyết định.
Thôi! Đạo đãi khách cái gì!
Đi vào cửa nhà họ Vinh! Thì chính là người của papa!
Cho dù bây giờ vẫn chưa phải nhưng sau này cũng sẽ phải thôi!
Nếu như sau này không phải thì đợi khi anh cắn chết chó săn nhỏ xong tro cốt của em ấy sẽ thuộc về papa thôi!
Làm tròn lên, chó săn nhỏ chính là người của anh!
Nếu là người của anh!
Nên ngồi bên cạnh anh!
Là cái kiểu đùi chạm đùi đó!
Anh nghĩ tới nghĩ lui, lúc đến phòng ăn thì vô cùng tự nhiên mà kéo Lâm Kích ngồi xuống.
Thậm chí trong tay còn đang nắm tay chó săn nhỏ, rất vui vẻ đó!
Vinh Tình đang vui sướиɠ thì chợt nhớ tới bữa tiệc lớn ngày hôm nay, vội vàng quay đầu lại nhìn Lâm Kích.
"Em ăn cay không?"
Lâm Kích bất ngờ, thành thực lắc đầu.
"Gần đây em phải ăn thanh đạm nên không thể ăn cay."
Aizz!
Vậy cũng quá thảm rồi!
Vinh Tình nhìn cậu, thở dài một hơi.
"Vậy anh kêu bọn họ làm cho em một nồi lẩu cà chua, hay là em thích ăn lẩu nấm?"
Chó săn nhỏ không thể ăn cay!
Vậy chẳng phải sẽ không có ai cùng chia sẻ niềm vui lẩu Trùng Khánh siêu cay do anh cố ý chuẩn bị à!
"Em ăn lẩu nấm được rồi."
Cậu cũng không thích cà chua lắm, có lẽ là do mỗi lần tập thể hình cậu đều phải ăn nó.
Nhưng mà....
Lâm Kích có hơi thắc mắc.
"Không phải lúc nãy anh nói phải đi ăn tiệc lớn cùng Cao tổng sao?"
Bữa tiệc lẩu sao?
"Đúng vậy!"
Vinh Tình cây ngay không sợ chết đứng.
"Anh muốn ăn lẩu Trùng Khánh siêu cay! Lại uống cùng với coca cola, đây còn không phải tiệc lớn à"
Dù sao em đã là người của papa rồi!
Papa sẽ không che giấu nữa!
Niềm vui trong cuộc sống đương nhiên là phải được ăn món ngon làm người ta thấy sảng khoái!
Tiền còn có thể tiêu vào chỗ khác mà!
Ví dụ như đập tài nguyên gì đó cho chó săn nhỏ chẳng hạn!
Lâm Kích.... ?
Được rồi, thật ra cậu cũng không thấy bất ngờ lắm.
Từ lần trước nhìn thấy đống mì gói cùng coca cola, hơn nữa còn có khoai tây chiên và vân vân thứ khác thì cậu đã cảm thấy hơi an tâm trong lòng rồi.
Đúng là rất nhiều người cảm thấy vui vẻ khi ăn mấy cái này.
Nhưng mà Vinh Tình làm cách nào để có thể duy trì được vóc dáng và làn da tốt như vậy?
Cậu thắc mắc.
Nếu như Vinh Tình có thể nghe được tiếng lòng của cậu thì anh chắc chắn sẽ nói cho cậu biết ngay.
Có tiền thì không có gì không làm được!
Tuy rằng phải bổ sung khẩn cấp thêm một nồi lẩu nấm nhưng bởi vì đang là tết nên nguyên liệu nấu ăn dự trữ trong nhà cũ vẫn đủ.
Nồi và nguyên liệu được bưng lên cùng lúc, những chiếc dĩa nhỏ xếp đầy bàn ăn, chỉ liếc sơ một cái cũng không biết có bao nhiêu loại nguyên liệu.
Nhưng bắt mắt nhất chính là ba loại coca cola phong cách cổ điển trên bàn ăn.
So sánh với nồi lẩu đầy dầu cùng với coca cola của Vinh Tình thì trước mặt Lâm Kích lại là nồi lẩu nấm trông rất đáng thương, vừa nhìn là biết nước súp nhạt nhẽo đến mức khiến người khác phải đồng cảm.
Vinh Tình nhìn thêm vài lần, không nhịn được cảm khái.
"Nếu không chờ em quay xong thì lại tới tiếp, chúng ta cùng ăn một bữa cay?"
Cái nồi màu trắng này! Cho dù có thêm canh loãng vào thì màu vẫn trông quá nhạt rồi!
Lâm Kích bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh, "Được thôi, vậy đợi em quay xong thì em sẽ quay lại tìm anh trước."
Người yêu rủ! Không đồng ý mới là kẻ ngốc!
Ăn lẩu là niềm vui!
Mà càng vui vẻ hơn chính là!
Không có người nào cướp thịt với mình!
Vinh Tình vừa vui vẻ kể cho Lâm Kích nghe những chuyện xảy ra trong mười ngày qua vừa nhúng thịt, thỉnh thoảng còn được chó săn nhỏ ân cần phục vụ thêm!
Quá tuyệt! Món lẩu cũng rất ngon!
Cho dù là sốt tỏi, mạt chược hay là đồ nướng thì món nào cũng ngon hết!
Đặc biệt là!
Chó săn nhỏ còn ăn rất ngon!
Dáng vẻ em ấy ăn trông rất ngon miệng!
Rất vui!
Lúc anh ăn cả người đều đổ mồ hôi, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ bị anh lau tới lau lui, bộ âu phục quên thay lúc nãy cũng bị anh cởi chỉ còn một cái áo sơ mi mỏng manh.
Một giọt mồ hôi thỉnh thoảng rơi từ trên cằm xuống l*иg ngực đã được cởi ra hai nút áo, thấm ướt ngực áo sơ mi, trông càng lúc càng gợi cảm.
Lâm Kích, Lâm Kích cũng cảm nhận được niềm vui khi ăn lẩu rồi.
Cậu dường như không còn biết bản thân đang ăn gì trong miệng nữa, có lẽ chỉ có con mắt của cậu là được ăn no.
"Sao vậy? Lẩu nấm khó ăn lắm sao?"
Vinh Tình ăn một lúc mới phát hiện chó săn nhỏ không còn động đũa nữa, bèn quay đầu nhìn cậu.
Lẽ nào thật sự khó ăn như vậy?
Anh tự nhiên gắp một miếng thịt mà bản thân đã bỏ vào bát cho Lâm Kích trước đó lên.
Cẩn thận thưởng thức.
Cũng không khó ăn lắm mà!
Ngay cả hương vị của nước dùng và nấm cũng rất hợp nhau, mùi vị rất tốt?
Nhìn những cử động vô thức của anh cùng với áo sơ mi càng lúc càng trong suốt, yết hầu Lâm Kích bỗng nhiên hơi động.
Quỷ thần xui khiến, cậu dần dần lại gần đôi má bị cay đến mức đỏ bừng của Vinh Tình.
???
Vinh Tình sửng sốt, theo bản năng hỏi, "Em muốn nếm thử vị lẩu cay này sao?"
Ngay cả cái cớ cũng mượn được rồi!
Vậy cậu còn lo lắng cái gì?
Lâm Kích phúc đến thì lòng sáng ra ừ một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên.
Buổi tối, Lâm Kích đến phòng thể hình rất sớm chuẩn bị luyện tập thêm một lát.
Cho dù nói thế nào thì lượng calo cậu hấp thụ hôm nay cũng rất lớn.
Cậu vừa tới thì huấn luyện viên cá nhân đã tóm lấy cậu phê bình.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đi ăn vụng lẩu siêu cay? Cậu không biết mình đang giảm cân sao? Cậu như vậy thì còn giảm cân cái gì?"
Lâm Kích sửng sốt, lập tức giải thích.
"Tôi không ăn lẩu siêu cay mà là bạn tôi ăn, tôi chỉ ăn lẩu nấm thôi."
Huấn luyện viên liếc nhìn cậu, ngửi một cái rồi chửi ầm lên!
"Còn nói cậu không ăn vụng? Cả người cậu toàn mùi lẩu siêu cay này! Hơn nữa cậu nhìn miệng mình đi! Sưng thành như vậy rồi! Không phải do ăn cay thì là do cái gì?"
Hừ! Chứng cứ đều xác thực rồi! Còn muốn lừa hắn!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi
- Chương 121