Thẩm Như Hành giơ tay lau mồ hôi: "Mọi người chuyên nghiệp quá, đã ăn sáng chưa?"
Chưa ăn thì mày có mời chắc? Trong mắt Phó đạo diễn Vương lóe lên tia khinh thường, lạnh nhạt xã giao: "Ăn rồi."
"Ồ." Thẩm Như Hành lộ vẻ tiếc nuối, "Vậy thì tiếc quá, tôi định mời mọi người ăn sáng... Vất vả rồi, mọi người cứ tiếp tục công việc."
Cậu vẫy tay chào mọi người, xoay người đi vào dinh thự.
Các nhân viên khác đồng loạt quay sang, nhìn vị lãnh đạo của mình bằng ánh mắt ai oán.
Phó đạo diễn Vương: "... Nghĩ gì vậy! Thật sự coi tiểu tam này là chủ nhân ở đây à? Đừng quên hôm nay chúng ta đến đây làm gì!"
Trên mặt lóe lên ảo ảnh nanh vuốt của chó sói, Phó đạo diễn Vương nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn của dinh thự với ánh mắt nham hiểm.
Một cơn gió mạnh thổi qua, lá cây trên con đường rợp bóng bay tung, cành hoa đung đưa hỗn loạn.
Mười phút sau, những hạt mưa to như hạt đậu đổ xuống.
Các nhân viên ngầm hiểu ý tránh xa vị lãnh đạo, trú mưa dưới mái hiên của dinh thự.
Ngay khi bọn họ nghĩ rằng phải đứng đây cả buổi sáng, thì cánh cổng lớn của dinh thự mở ra, quản gia tóc bạc với vẻ mặt không vui, nhìn chằm chằm vào những nhân viên đang chen chúc dưới mái hiên khiến họ sởn gai ốc.
"Nhanh vào đi, lát nữa ướt hết cả người!" Thẩm Như Hành từ phía sau quản gia chui ra, đứng ở cửa vẫy tay: "Nhưng mà phải nhẹ nhàng một chút, Tiêu Tiêu còn đang ngủ."
Cậu đã thay một chiếc áo sơ mi trắng có thiết kế độc đáo, kết hợp với quần tây màu xanh đậm đơn giản, tóc hơi ướt.
Những chiếc micro bay vội vàng lại gần.
[Vừa tắm xong, để mặt mộc ra ngoài luôn? Làn da này tôi thật sự ghen tị]
[Hu hu hu, lúc nãy tôi đã thấy da Thẩm Như Hành đẹp rồi, tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm, chương trình trực tiếp này chắc chắn có filter]
[Chắc chắn là có filter, bây giờ ai dám để mặt mộc ra ngoài? Filter chắc chắn là kéo căng rồi, tuyệt đối không chỉ một lớp!]
Trong phòng phát sóng trực tiếp, mưa như trút nước, các nhân viên không còn thời gian để khách sáo, gật đầu cảm kích với Thẩm Như Hành, dưới ánh mắt nghiêm khắc của quản gia già, cẩn thận bước qua ngưỡng cửa.
Những người quay phim đi sau chậm một bước, có mấy nhân viên đã lọt vào ống kính.
[Ồ, hôm nay trợ lý Trần cũng đến, mấy năm không gặp, sao vẫn đen như vậy?]
[Hahaha, tôi nhớ cậu ta, tuy xấu trai nhưng lại cực kì tự tin, lần trước chương trình hẹn hò "Bỗng Nhiên Gặp Em" kết thúc, trợ lý Trần của chúng ta còn được toàn nguyện ước mơ bắt tay nữ thần, tuy bị nữ thần ghét rồi hahaha]
[Lớp filter của chương trình này xịn vậy sao? Thẩm Như Hành và trợ lý Trần đứng cạnh nhau, vậy mà chỉ làm đẹp cho mỗi Thẩm Như Hành, nhà anh ta bỏ tiền ra à?]
Đạn mạc im lặng hồi lâu, mãi đến khi camera bay vào trong cửa chính, dòng bình luận mới như thác lũ ập đến.
[Trời đất, căn biệt thự này to thật sự!]
[Xinh đẹp quá, sang trọng quá, người ít chữ nghĩa như tôi thật sự không biết phải dùng từ gì để miêu tả nữa]
[Con nguyện cả đời ăn chay, để được sống trong căn biệt thự như thế này aaaaa]
[Tôi chua quá, chỉ là ăn sáng thôi, vậy mà còn có cả đầu bếp Michelin nữa chứ!]
[Cả bàn đó là bữa sáng thôi á? Anh ăn không hết đâu, chắc chắn là ăn không hết, hay là để tôi giúp một tay nhé? Đừng ép tôi phải cầu xin anh!]
Thẩm Như Hành mời nhân viên công tác vào phòng ăn: "Mọi người ăn chút gì đi, tôi lên gọi nhóc con dậy."
"Làm sao mà dám thế được!" Anh quay phim vẫn là người chăm sóc Tiêu Tiêu lần trước, "Tôi lên với anh."
Những nhân viên khác cũng nhao nhao nói làm việc trước rồi ăn sau, Thẩm Như Hành mỉm cười gật đầu: "Vậy được, lát nữa chúng ta cùng ăn."
Cậu quay người đi lên lầu hai, nói với anh quay phim: "Lát nữa để camera xa Tiêu Tiêu một chút, bé vừa ngủ dậy, đừng làm bé sợ."
Anh quay phim gật đầu, điều khiển camera bay lượn nhẹ nhàng trên không trung.
Thẩm Như Hành mở cửa phòng ngủ chính, nhẹ nhàng bước vào phòng.
Vân Dĩ Tiêu vẫn đang nằm dang tay dang chân trên giường, cái đầu nhỏ đã xoay về phía mép giường, một tay nắm lấy một mảng ga trải giường bằng lụa mềm mại, tay kia vung vẩy phía sau, hai chân nhỏ mũm mĩm lại dang rộng, gần như thành một đường thẳng. Tư thế ngủ của con bé, trông như một ngôi sao lớn trên sân khấu concert, vừa xoạc chân vừa hát vang.
Thẩm Như Hành phựt một tiếng bật cười ngồi xổm xuống, anh quay phim cố gắng nín cười, nhưng chưa được ba giây đã phá công.
Hai người đàn ông ngồi xổm trước cửa phòng không đứng dậy nổi, lại còn cố gắng nín cười không dám cười ra tiếng, nhất thời khó chịu muốn chết.
"Làm sao vậy?" Chị PD tò mò đi tới, liền thấy Thẩm Như Hành đang lau khóe mắt, giọng nói méo mó: "Mọi người đợi tôi một lát."
"Cái này..." Đợi đến khi chị PD cũng cười bò ra, Thẩm Như Hành đã lấy từ phòng đồ chơi đối diện một chiếc micro đồ chơi, cởi giày ở cửa ra, lặng lẽ đi đến mép giường, rút
tấm ga trải giường mà Tiêu Tiêu đang nắm trong tay, nhanh như chớp đổi thành chiếc micro, sau đó giơ lên
thiết bị ghi hình, nhanh tay nhanh mắt bấm chụp lia lịa.