Quả nhiên là hôn nhân hợp đồng mà, nhìn dáng vẻ này, hình như không có chút tình cảm nào?
Thẩm Như Hành có chút không vui.
Tiểu thuyết thì cậu không đọc nhiều lắm, nhưng thiết lập cơ bản thì ai cũng hiểu mà.
Trong sách thường là tổng tài bá đạo yêu mà không được, dùng mọi thủ đoạn cưới người ta về, nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, tặng quà lại chống lưng, khiến đối phương cảm động rồi nảy sinh hảo cảm với mình.
Người đàn ông này...
Chẳng lẽ là kiểu người bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại luôn nghĩ đến những chuyện này chuyện kia sao?
Thẩm Như Hành lại hít hà một hơi, cúi đầu nhìn xuống, thấy bé rồng con đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt to long lanh.
Ặc...
Ngại chết đi được.
Cậu làm mặt quỷ, bế Tiêu Tiêu lên: "Đi, ăn cơm thôi."
Phòng ăn được bài trí vô cùng tao nhã, khăn trải bàn bằng vải lanh trắng muốt được thêu hoa văn màu bạc, giữa bàn ăn là bình hoa tươi rực rỡ, bộ đồ ăn sáng bóng.
Người đàn ông đã ngồi vào bàn ăn, ghế ăn trẻ em của Tiêu Tiêu ở đối diện người đàn ông, người máy bảo mẫu đang đứng bên cạnh, còn một bộ đồ ăn đã được bày biện sẵn, ở bên cạnh người đàn ông.
Thẩm Như Hành đặt con trai vào ghế ăn trẻ em, sau đó dưới ánh mắt của người đàn ông và người máy bảo mẫu, ung dung ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiêu.
"Hôm nay ba ba ăn cơm cùng Tiêu Tiêu nhé?"
Nhìn thấy chiếc khăn ăn nhỏ có dây buộc trên ghế ăn, cậu không đợi bảo mẫu ra tay, đã thuận tay cầm lấy, đeo lên cổ Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu ban nãy còn hơi ủ rũ, nhìn thấy cậu đến gần, vui vẻ ngẩng đầu lên.
Trên chiếc cổ trắng nõn nà, bị thịt mỡ kẹp thành hai vết lõm hồng hồng, Thẩm Như Hành không nhịn được đưa tay miết nhẹ một cái, nhân lúc nhóc con chưa kịp cười, nhanh chóng thắt khăn ăn cho cậu bé, lại đưa tay thử độ lỏng chặt, tránh bị siết cổ.
Quản gia thấy cậu như vậy, lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó bưng bộ đồ ăn của anh đến, dọn món chính hôm nay lên.
Bữa tối hôm nay là món bò Wellington ăn kèm salad tươi mát, riêng phần của bé Tiêu Tiêu được nêm nếm theo khẩu vị cà chua, kèm theo một phần nhỏ lasagna sốt thịt.
Đúng là đầu bếp của gia đình giàu có, món bò Wellington có lớp vỏ ngoài giòn tan, nước sốt thơm ngon, thịt bên trong mềm và mọng nước, ăn xong vẫn còn lưu lại hương vị đậm đà trong miệng.
Thẩm Như Hành thật sự rất đói, thấy người máy bảo mẫu đã múc cho Tiêu Tiêu một bát nhỏ thịt bò cắt nhỏ, lại tiếp tục múc lasagna cho cậu bé, cậu liền cầm ly nước trái cây trên bàn cụng nhẹ với Tiêu Tiêu, nhấp một ngụm rồi bắt đầu tập trung ăn.
Cậu không nói gì, dường như cũng không có ai lên tiếng, trong chốc lát, trên bàn ăn yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng va chạm nhẹ nhàng của dao nĩa.
Cho đến khi no căng bụng, Thẩm Như Hành mới hài lòng đặt dao nĩa xuống, mỉm cười với người quản gia tóc bạc đang đứng bên cạnh: "Ai là người đã làm món bò Wellington vậy? Tôi muốn hỏi ông ấy một chút."
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy khi mình vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cậu.
Thẩm Như Hành nhớ lại, câu nói vừa rồi của mình dường như cũng không có vấn đề gì, nên cũng không để tâm, tiếp tục nhìn người quản gia với vẻ mong đợi.
Người quản gia giật giật khóe miệng, nhìn người đàn ông đang ngồi ở đầu bàn, rồi cúi đầu lui ra khỏi phòng ăn.
Bầu không khí dường như trở nên ngưng trệ, chỉ có Tiêu Tiêu vẫn đang miệt mài xúc lasagna vào miệng, xung quanh miệng dính đầy sốt cà chua, ăn đến mức không thèm ngẩng đầu lên.
Thẩm Như Hành nhìn thấy cảnh tượng đáng yêu đó, định trêu chọc cậu bé vài câu, thì người đàn ông ở vị trí chủ tọa đã đặt dao nĩa xuống, đứng dậy.
"Như Hành, đừng làm khó người khác."
Thẩm Như Hành nghe vậy thì sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi đáp lại một tiếng "Ồ".
Lúc này, đầu bếp đã bước vào, mặc bộ đồng phục đầu bếp trắng tinh, cúc áo cài chỉnh tề, nhưng chiếc mũ đầu bếp lại bị ông ta nắm chặt trong tay, phần viền nhăn nhúm, không biết đã bị nắm bao lâu rồi.
"Món bò này là ông đã ướp trước phải không, ông..."
Cậu còn chưa nói hết câu, người đầu bếp đột nhiên quỳ sụp xuống.
Thẩm Như Hành: "?"
Giọng nói của đầu bếp run rẩy: "Cậu chủ, xin lỗi cậu, tôi biết món bò bít tết thượng hạng không nên ướp trước, nhưng hôm nay cậu và cậu chủ nhỏ về muộn, tôi sợ thịt bò rã đông quá lâu..."
Ông ta như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên ngậm miệng lại, rồi vội vàng nói tiếp: "Cậu chủ, tôi không có ý trách cậu về muộn, thật sự không có ý đó, cậu... Xin lỗi cậu, tôi còn cha mẹ già con cái nhỏ, lại là người bình thường, ngoài nấu nướng ra cũng không biết làm gì khác, cậu ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi..."
Lời nói của ông ta lộn xộn, lại đầy xúc động, đến cả Tiêu Tiêu đang chăm chú ăn cũng phải ngẩng đầu nhìn, đôi lông mày nhỏ nhíu lại.
"Được rồi, đừng nói nữa!" Thẩm Như Hành quát nhẹ một tiếng, đưa tay xoa đầu Tiêu Tiêu, ra hiệu không có chuyện gì.
Người đầu bếp lập tức im bặt, rụt rè nhìn cậu.
Ban đầu cậu chỉ thấy món ăn ngon, muốn hỏi thăm một chút về thời gian và nguyên liệu ướp, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, cậu cũng không còn tâm trạng nữa.