Có tiểu mập mạp ăn cùng, bữa tối càng không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ. Thế là Cố Hi nhờ 444 đổi sang thực đơn thanh đạm, mà vẫn đủ chất dinh dưỡng. Vì tiểu mập mạp là lần đầu tiên ăn cơm ở nhà cậu, Cố Hi dùng luôn cơm tẻ mời khách.
Đồ ăn thì gồm có dưa muối xào bí đỏ, khoai tây sợi xào dấm, canh trứng chưng thêm ít nước tương và rau trộn nấm mộc nhĩ.
Nấu xong hết tất cả cũng đã 5 giờ rưỡi chiều, cậu ăn cơm cùng 2 bạn nhỏ. Nói chứ, nhìn mâm thức ăn toàn là đồ chay vậy thôi, chứ nhà có dưa muối, đã xem là khá phong phú.
So với Tiểu Thành Đồ thích canh trứng, tiểu mập mạp càng thích khoai tây sợi xào dấm và rau trộn nấm mộc nhĩ hơn. Chủ yếu là do đồ ăn làm khẩu vị mới lạ, tiểu mập mạp chưa ăn bao giờ. Đang trong lúc mọi người bắt đầu dùng bữa, ngoài cửa lại vang lên tiếng của Phạm Học Trí: “Lão sư Lý, cậu có ở nhà không?”
Phạm Học Trí sau khi khiêng xe đạp lộ bộ ba bốn cây số, mới trở lại đại viên quân khu. Tiếp đó, lại chạy đến Lý gia thôn, tốc độ này phải nói là chuẩn cmnr, làm quân nhân thật tốt, thể chất tốt, chạy mau cực.
“Có, vào đi.” Cố Hi đáp lời.
“Anh, em đang ăn cơm ở đây nè.” Tiểu mập mạp nối theo sau.
Sở dĩ Phạm Học Trí đến nhanh như vậy, là vì sợ Phạm Học Dũng sẽ ăn cơm ở đây, oắt con không biết điều chê cơm người ta nhà nông không có gì ăn, vậy sẽ làm Cố Hi khó xử. Kết quả vẫn là đến chậm một bước, oắt con không chút khách sáo đã ngồi ăn cơm mất rồi. Nhìn sơ, mặc dù trông thanh đạm, 3 món 1 canh còn rất phong phú. Đặc biệt đồ ăn còn bỏ thêm dầu, hẳn là dầu thực vật? Phải biết rằng ở đây 8 mao 1 cân thịt, mà dầu lạc 9 mao 1 cân, đắt hơn thịt 1 mao tiền, phiếu dầu thì khan hiếm, khó mà có được.
Thơm quá! Mùi thức ăn thơm muốn nứt mũi.
“Đồng chí Phạm, cùng ăn chút nhé!” Nói rồi, Cố Hi đứng dậy, xới cho hắn một bát cơm. Ngày thường, mỗi lần Cố Hi nấu cơm đều nấu tận 1 cân gạo, có thể nấu ra 2 cân cơm. Tiểu Thành Đồ ăn một chén cơm cũng chừng 250g thôi, cậu thì nhiều hơn chút khoảng 600g. Còn nhiêu dư lại có thể làm món cơm chiên trứng, hoặc cháo trắng. Nói chung dư khá nhiều cơm, mời Phạm Học Trí ăn cũng không sợ hết.
“Không cần.” Phạm Học Trí nhanh chóng khước từ, “Tôi không đói bụng......”
Ục ục.......nghỉ chối.
Không đói? Vậy bụng ai đang kêu?
Mặt lạnh Phạm Học Trí cuối cùng cũng biến sắc.
Tiểu mập mạp còn lớn giọng cười: “Anh à, anh từng dạy em, làm người không được nói dối.”
Bị em trai nói, mặt Phạm Học Trí đỏ bừng lên. Cũng may da quân nhân bị rám nắng, sẽ không dễ bị nhìn ra, dùng che giấu khá tốt.
Chỉ là Cố Hi khá bất ngờ, không nghĩ đối phương cũng biết xấu hổ. Lúc này, khoé miệng cậu chợt kéo nhẹ lên. Cậu cảm thấy cặp anh em kia rất thú vị, anh trai thì như cái hũ nút, còn em trai thì như cái microphone.
Cố Hi bới giúp Phạm Học Trí nguyên bát cơm đầy, khoảng chừng 300g. Phạm Học Trí cũng thấy hơi ngại mà ngồi xuống. Lúc bấy giờ hắn mới chú ý mâm cơm, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc, đồ ăn không chỉ nhiều, còn có cơm tẻ? Chắc vì nay có tiểu mập mạp, cậu mới dùng gạo nấu cơm đi?
Tốc độ ăn cơm của Phạm Học Trí cực nhanh, nhưng vẫn giữ tướng ăn văn nhã. Hẳn ở quân đội huấn luyện ra, còn tướng ăn chắc do cốt cách hắn đi.
Phạm Học Trí thường gắp đũa món khoai tây sợi nhiều nhất, đoán chắc hợp khẩu vị hắn. Lúc cho vào trong miệng, món ăn mang theo chút vị chua ngọt, làm hắn có hơi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn được hưởng thức món khoai tây sợi có vị chua ngọt này. Rất ngon miệng, làm người ta muốn ăn nhiều thêm. Đã nếm được hương vị khoai tây sợi, hắn liền tò mò mùi vị rau trộn nấm mộc nhĩ, gắp một đũa nếm thử, hương vị cũng chua chua ngọt ngọt, nhưng lại có vị khác với khoai tây sợi. Mùi vị chua ngọt mà rau trộn nấm mộc nhĩ mang đến, lại đậm hơn so với khoai tây sợi một chút.
Chính là......Hắn thích.
Lúc muốn ăn nhiều thêm vài miếng món ăn, Phạm Học Trí tay lại cứng đờ. Hắn phát hiện trong chén đã hết sạch cơm từ bao giờ. Hắn còn muốn ăn cơm, làm sao đây? Nghĩ đến người ta là nhà nông, cũng không dễ dàng gì. Hắn chỉ có thể lẳng lặng buông đũa xuống, tự kiềm dục ăn uống của mình lại, không được ăn nữa.
“Anh ăn no rồi?” Thấy Phạm Học Trí buông đũa, Cố Hi lên tiếng hỏi. Trông anh ta cao to lực lưỡng thế kia, nhưng ăn cơm lại không đến ba chén?
“Ừm, no rồi.” Phạm Học Trí đáp. Bởi vì trước giờ chưa từng nói dối, lỗ tai lén lút đỏ lên.
“Anh ăn ít thật đấy, ăn ít mà người vẫn cao to vậy.... chắc dễ nuôi lắm nhỉ? Nhìn dáng vẻ anh nuôi tốt đấy chứ.” Cố Hi nói.
Bị dán lên là người dễ nuôi Phạm Học Trí, không biết sao lại cảm thấy rất cao hứng.
Thế nhưng giữa chừng em trai hắn lại nhảy ra tọc mạch.
“Ở nhà, anh em ăn ít nhất cũng phải 3 chén cơm lận. Em chỉ ăn có hai chén thôi, dễ nuôi hơn anh em nhiều.” Tiểu mập mạp nói.
Chẳng mấy chốc, cái cảm giác cao hứng vi diệu kia trong lòng Phạm Học Trí nháy mắt tan biến. Hắn trực tiếp cho em trai mình một cái hạt dẻ trên đầu: “Em im miệng.” Sau đó thì cúi đầu. Hai lần ở trước mặt người ta nói dối, hai lần bị vạch trần tại chỗ. Thật mất mặt!
“Hay là lại ăn thêm nhé? Hôm nay, tôi nấu nhiều cơm lắm. Không sao, anh cứ yên tâm ăn đi. Nhà tôi, khách đến nhà đều được ăn no cả.” Vừa nói, Cố Hi vừa đứng dậy, tiện tay xới cho hắn một bát cơm.
Sau khi Phạm Học Trí ăn xong chén thứ hai, Cố Hi không hỏi mà trực tiếp bới luôn cho hắn chén thứ ba. Ngày thường đều phải ăn 3 chén cơm, hôm nay còn khiêng xe đạp đi tận 3-4 cây số, hao rất nhiều sức lực, chắc là rất đói đi.
Ba bát cơm tầm 900g, ước chừng nửa cân gạo. Đặt ở niên đại bấy giờ, rất khó nuôi. Cố Hi thầm nghĩ.
Chờ Phạm Học Trí ăn xong, mâm đồ ăn bị chén sạch sẽ. Hắn vừa xấu hổ, vừa ngại ngùng: “Tôi....Tôi....ngày mai tôi lấy ít đồ ăn qua cho cậu, cậu thích ăn gạo sao?”