Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Ba Của Nam Phụ

Chương 10: Đứa con trai mới 6 tuổi. (TG1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người nghe thấy kinh ngạc không thôi, Ai có thể ngờ mọi chuyện là như vậy.

Nhưng tình huống cụ thể như thế nào, bọn họ cũng không biết. Rốt cuộc là Lý Ái Quốc cùng Lâm quả phụ có một chân, hay mọi chuyện Lý Ái Quốc vừa kể mới là sự thật? Tuy nhiên Cố Hi có thêm một sự tình khác, thì lời đồn sẽ không chỉ nghiêng về một phía.

Cố Hi dựa theo ký ức của Lý Ái Quốc trở về nhà, phát hiện cửa trong nhà đã đóng lại, ổ gà truyền ra tiếng gà gáy.

Nhà Lý gia có ba gian phòng đất, còn tính mới, là sau khi Lý Ái Trung gia nhập vào quân đội mới dựng lại. Một phòng chính là của Lý Đại Ngưu cùng Trương Nhị Thúy phòng, hợp lại bên cạnh phòng bếp. Nói cách khác, vào phòng bếp rồi, mới có thể tiến phòng bọn họ, cửa sổ thì hướng ra phía ngoài sân.

Một phòng là nguyên chủ, một phòng là Lý Ái Trung, Lý Hỉ Mai đã gả đi ra ngoài thì sẽ không còn phòng. Có điều ở niên đại này, nhà ai con gái lại không hướng nhà mẹ đẻ chạy?

Trừ ba gian phòng đất ở ngoài, còn có một phòng chứa củi, phòng này có nuôi hai con heo, bên cạnh còn có một ổ gà, nuôi sáu con gà ở trong đó.

Nếu không phải Trương Nhị Thúy mất sớm, cuộc sống bà ngày sau là khá tốt. Lúc gả cho Lý Đại Ngưu, việc nhà nông đã có cha con Lý Đại Ngưu làm, đồ gia công thì có Lý Hỉ Mai.

Sau nữa Lý Ái Trung nhập ngũ, việc nhà nông để vợ hắn làm, đồ gia công cũng vậy. Trương Nhị Thúy chỉ cần lấy cớ chăm sóc đứa nhỏ là bà đã không phải làm gì, ngoài việc nấu cơm.

Không nghĩ tới, còn chưa được hưởng tuổi già đã đi sớm như vậy.

Cố Hi ở trong viện cửa gỗ: “Thành Đồ.” Cậu đến thế giới này, còn chưa có gặp con riêng mình đâu? “Thành Đồ……”

“Ái Quốc đấy à……” Cách vách vợ của Lý Nhị Ngưu chạy tới, “Thành Đồ ở bên đây ăn cơm này. Con…… Xuất viện rồi à? Chuyện của Lâm quả phụ giải quyết rồi sao?”

Lý Nhị Ngưu là em trai của Lý Đại Ngưu, cho nên Cố Hi phải gọi vợ Lý Nhị Ngưu một tiếng thím hai. Lúc vợ Lý Nhị Ngưu nói chuyện, đôi mắt bà còn ngó qua túi xách trong tay Cố Hi trong tay, nhìn chằm chằm vào cái túi, cũng không biết bên trong là thứ gì.

“Thím hai, con đã xuất viện, chuyện cũng xử lý xong xuôi.” Cố Hi nói, “Chờ lát nữa lại đây, con đón Thành Đồ về.” Nói xong, cậu đi vào phòng nguyên chủ, đem đồ vật cất tốt xong. Cậu lấy ra nửa bao kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi, cùng 2 cái bánh bao, đi sang nhà cách vách.

Nói thật, Cố Hi hiện tại có vài phần tò mò về Lý Thành Đồ chỉ vừa mới 6 tuổi.

Lý Thành Đồ ở nhà Lý Nhị Ngưu ăn cơm thì nghe thấy tiếng kêu của Cố Hi. Nhóc cầm chén cháo khoai lang đỏ ba lạng ăn sạch, sau đó đối vợ Lý Nhị Ngưu nói: “Bác hai, con về nhà đây ạ.”

Nhóc đi đến cửa gỗ sân nhà đã đυ.ng phải Cố Hi.

“Ba…… Ba ba……” Cậu bé cẩn thận mà gọi một tiếng. Kỳ thật, Lý Thành Đồ đối với Lý Ái Quốc còn quen thuộc hơn nhiều so người cha ruột của mình.

Từ khi cậu nhóc chào đời đến nay, chỉ gặp qua Lý Ái Trung có hai lần. Một lần là mẹ nó mất, lần cuối là vợ chồng Lý Đại Ngưu phu thê qua đời. Đối với với đứa em khi ấy, người cha là chỗ dựa cùng hy vọng duy nhất. Không nghĩ tới ba nhóc lại đem nhóc cho chú nhỏ.

Lý Thành Đồ đối chú nhỏ nhóc cũng không có gì cảm tình. Hồi vừa mới lọt lòng, nhóc là được Trương Nhị Thúy săn sóc tới lớn. Còn mẹ nhóc thì phải ra đồng làm ruộng nên không mang nhóc được.

Về sau mẹ nhóc qua đời, nhóc vẫn theo Trương Nhị Thúy lên núi hái rau dại, cắt cỏ cho heo ăn. Nhưng hiện tại, Trương Nhị Thúy cũng không còn nữa, thế giới cậu bé giống như bị đóng băng vậy.

Lần đầu tiên Cố Hi nhìn tới nam phụ còn chưa có lớn lên, nho nhỏ một cái nắm, có chút gầy, ăn mặc quần áo dơ bẩn có thêm mấy cái mụn vá, mặt bàn tay lớn, đôi mắt đen nhánh trông rất đáng thương nhìn chính mình.

Ai có thể nghĩ tới, sau này cậu nhóc lớn lên sẽ cùng em gái mình lσạи ɭυâи, để trả thù người cha đã vứt bỏ mình cơ chứ. Tất nhiên, kết cục của nhóc cũng rất thê thảm vì cha ruột nhóc là nam chính.

Cố Hi vươn tay, sờ sờ cái đầu nhỏ Lý Thành Đồ: “Ba ba mua cho con bánh bao thịt này, lát nữa về nhà rồi ăn.”

“Ba ba?” Cặp mắt đáng thương chốc lát chuyển đổi sáng lên. Mắt cậu bé hồng hồng, bất ngờ nhìn Cố Hi. Thật ra, từ lúc trở thành con trai của Lý Ái Quốc thì nhóc vẫn luôn sợ hãi về người ba mới này. Nhóc lo lắng chú nhỏ sẽ cảm thấy bị trói buộc mà từ bỏ nhóc.

Trên thực tế, sau khi Ái Trung đi rồi, nguyên chủ cũng chẳng có quan tâm gì Lý Thành Đồ. Nguyên chủ vốn dĩ là một tên vô dụng, ham ăn biếng làm. Hồi nhỏ lại được Trương Nhị Thúy cưng như cưng trứng, bây giờ sao có thể đi chăm sóc người khác.

Vẫn là Lý Hỉ Mai mỗi ngày tới nấu cơm cho nhóc. Cơm ăn là nấu một lần cho 2 ngày ăn, nhóc đói thì chỉ cần hâm nóng lại là ăn được.

Nguyên chủ sẽ không làm gì cả, mọi chuyện trong nhà đều do Lý Thành Đồ làm. Một đứa trẻ 6 tuổi phải đi chăm sóc ngược lại cho một người 20 tuổi.

Mấy ngày nay, Lý Ái Quốc cơ bản là làm lơ Lý Thành Đồ, làm Lý Thành Đồ sợ đến mất hết hồn vía mấy ngày qua. Không ngờ, hôm nay chú nhỏ……à không, ba ba lại sờ đầu của nhóc, còn nói mua bánh bao thịt cho nhóc.

Coi như nhóc con còn nhỏ, cũng biết được bánh bao thịt rất quý.

Nhìn đứa nhỏ dùng cặp mắt đỏ hồng nhìn chính mình, Cố Hi biết cốt truyện nên khó tránh khỏi sinh ra vài phần đồng tình. Toàn bộ cốt truyện, Lý Thành Đồ là vô tội nhất. Tuổi thơ không có mẹ đã đành, cha lại vì có mẹ kế mà vứt bỏ nhóc, chú nhỏ dù cho không chán ghét nhóc, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm.

Về sau Lâm quả phụ vào cửa rồi, Lý Thành Đồ liền thành sức lao động. Nguyên chủ muốn giúp nhóc là lại bị bà ta bắt chẹt. Vì vậy Lý Thành Đồ hắc hóa mới muốn trả thù Lý Ái Trung……

“Ai, con trai ngoan.” Cố Hi lên tiếng đáp lại, “Con ra bên ngoài chờ ba. Chút nữa chúng ta cùng nhau về nhau.” 28 tuổi Cố Hi, tốt nghiệp trường đại học hàng đầu trên thế giới, sinh ra danh gia vọng tộc, tâm cơ, thủ đoạn, quyết đoán, trí tuệ, giống nhau không thiếu. Muốn nuôi dưỡng tốt một cái Lý Thành Đồ, ngăn cản tên nhóc kia hắc hóa. Đối với Cố Hi mà nói là một chuyện dễ dàng.

Nếu đã tới đây, cậu cũng nên làm quen với cuộc sống hiện tại ở thế giới này. Nói thật, Cố Hi nghiên cứu thành công thuốc nam giới có thể mang thai, thì đã không còn tìm thấy ý nghĩa sống nữa. Điều lo lắng duy nhất của cậu chính là cha mẹ, biết còn có cơ hội gặp lại cha mẹ, cậu khá tò mò về Minh giới. Đối với nhiệm vụ, cậu cảm thấy rất có ý nghĩa.

“Dạ vâng.” Tiểu Thành Đồ gật gật đầu, ngoan ngoãn ở cửa chờ.

Trong phòng bếp người đang ăn cơm nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Thím hai Lý cảm thán: “Anh cả cùng chị dâu qua đời, Ái Quốc còn không có làm mai, lại xảy ra chuyện của Lâm quả phụ, sau này phải làm sao đây?” Thím hai Lý cùng Trương Nhị Thúy có tình cảm chị em dâu không tồi, chủ yếu do Trương Nhị Thúy làm người biết điều. Bà là một quả phụ được gả vào thôn Lý gia, lại là người ngoại thôn. Nếu không khôn khéo, thì làm sao sống tốt trong thôn?

Cho nên Trương Nhị Thúy gả cho Lý Đại Ngưu mấy năm nay, Thanh danh ở thôn Lý gia là tốt. Đối xử với tốt hai đứa con của chồng, cùng chị em dâu hoà thuận ở chung, đối xử cha mẹ chồng cũng tốt không chê đi đâu được.

Lý Nhị Ngưu nhíu mày: “Chuyện này cần tìm hiểu một chút. Nếu nó đã giải quyết ổn thỏa rồi. Bà nhìn xem con gái nhà nào an phận ấy, rồi làm mai cho Lý Ái Quốc".

“Theo con thấy, anh Ái Trung thật không phải là con người.” Lý Ái Hoa nói.

“Ăn cơm của con đi, không biết lớn nhỏ gì cả.” Lý Nhị Ngưu trừng mắt nhìn đứa con trai lớn của mình liếc mắt một cái.

“Chú hai, thím hai……” Cố Hi đi vào phòng bếp.

Lý Nhị Ngưu 45 tuổi, có ba người con trai, con trai lớn Lý Ái Hoa năm nay 24, con trai thứ hai Lý Ái Dân năm nay 22 tuổi, con trai thứ ba Lý Ái Hòa năm nay 20, Lý Ái Hoa cùng Lý Ái Dân đã kết hôn, Lý Ái Hòa còn vẫn chưa.

Cho nên Cố Hi đi vào thời điểm, người của ba nhà Lý gia đều tụ họp lại cùng một chỗ dùng cơm. Từ Lý Nhị Ngưu đến con trai 3 tuổi của Lý Ái Hoa, người còn không ít.

“Ai, Ái Quốc tới à, mau vào đây, đã ăn cơm chưa? Thím làm cơm cho con.” Thím hai Lý đối với Lý Ái Quốc vẫn là rất quan tâm. Thứ nhất, lúc Trương Nhị Thúy còn sống, tình cảm chị em dâu khá tốt. Thứ hai, Lý Ái Quốc còn có người chị Lý Hỉ Mai gả đến huyện thành, dân quê đối với người được gả vào trong thành luôn là xem trọng một phần.

Lý Ái Quốc là một tên vô dụng, không làm nên trò trống gì. Tuy rằng ham ăn biếng làm, nhưng da dẻ lớn lên thật tốt, đứa trẻ đẹp có người nào mà không yêu thương.

“Thím hai, không cần đâu. Lúc con xuất viện đã ăn cùng chị con rồi.” Cố Hi nói, “Đây, hai ngày này vất vả thím hai đã săn sóc Thành Đồ, con nằm viện tụi bạn có đưa một ít đồ ăn, thím lấy cho cháu trai nhỏ nếm thử đi này.” Nói, đồ vật cầm trong tay đưa vào tay thím hai Lý.

“Ai da, thím là thím hai con, Thành Đồ là cháu trai thím, con nói cái gì mà săn sóc hay không săn sóc chứ.” Thím hai Lý ngoài miệng làm bộ tức giận một chút, nhưng là đối Cố Hi cách làm này tương đối vừa lòng. Tuy rằng là thân cháu trai, nhưng ngày nay lương thực của nhà ai cũng không nhiều lắm. Dù sức ăn của một đứa trẻ không nhiều mấy nhưng cũng là ăn. Cố Hi nói vài câu dễ nghe, lại cho ít đồ ăn, như vậy đôi bên có thể qua lại lâu dài.

Thím hai Lý đem đồ vật đẩy trở về: “Mấy đồ này con lấy về đi, đây đều là bạn con mua cho con mà.” Tuy rằng ôm túi giấy thấy không rõ là thứ gì, nhưng bạn người ta cố ý đi xem bệnh mới mua, thím hai Lý cũng ngại nhận lấy.

Cố Hi cười mở ra túi giấy, từ bên trong lấy ra một cái bánh bao: “Tiểu Thành Công, chú nhỏ mua bánh bao cho con ăn này, có thích hay không?”

“Thích, con muốn ăn bánh bao, cảm ơn chú nhỏ.” Thời buổi này không có đứa nhỏ nào không thích ăn bánh bao cả, bánh bao tương đương thịt, có nhà tận vài tháng cũng không có thịt ăn.

“Này……”

“Thím hai, đây là con cho Tiểu Thành Công, đứa nhỏ cũng có quyền được nhận, thím cũng không thể cướp đoạt quyền lợi của nó được.” Cố Hi cố ý nói.

“Con, đứa nhỏ này thật là……” Thím hai Lý nhìn cháu trai lớn của mình một ngụm một ngụm cắn. Tuy bánh bao đã không có nóng hổi như mới ra lò, nhóc con ấy vẫn say mê ăn lấy ăn để, đôi mắt không khỏi đỏ ửng cả lên.

“Thím, còn này nữa, giờ cơm sáng ngày mai có thể nấu cho Tiểu Thành Công ăn. Còn có một ít kẹo sữa thỏ trắng, kẹo này có dinh dưỡng tốt như sữa bò vậy.” Cố Hi đem đồ vật nhét vào tay bà.

“Còn có kẹo sữa thỏ trắng? Đồ quý giá như này, con lấy về cho Thành Đồ ăn đi.” Thím hai Lý cầm ước chừng trọng lượng có nửa cân kẹo, nhiều như vậy, thứ này có tiền đều mua không được đâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »