Cố Hi đột nhiên nghĩ đến một cách kiếm tiền: “Vậy đồ vật của thế giới này,ví dụ như đồ cổ, ta có thể mang đi cùng không?”
“Không được, hệ thống không cho phép kiếm tiền như vậy.” 444 trả lời. “Sau khi người rời đi, chỉ có tiền mặt ở thế giới này có thể đổi thành điểm.”
“Được rồi, ta đã biết, cá và thịt gửi đến hệ thống.”
Cố Hi mang cá và thịt bỏ vào phòng giữ đồ, hệ thống thông báo: Ngài gửi hai cân cá và bốn cân thịt, phí gửi trong 24 giờ là 10 điểm , nếu vượt quá 24 giờ, thì đến khi ngài lấy đồ phải trả thêm phí!
Thấy thông báo của hệ thống, Cố Hi im lặng.
“Chủ nhân… ta có một yêu cầu.” 444 yếu đuối nói.
“Yêu cầu gì?”
“Ta có thể đăng tin tức của ngài lên mạng xã hội không?”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như ảnh chụp của ngài…”444 nói
“.…Tùy ngươi làm như thế nào cũng được.” Cố Hi trả lời.
Vì vậy, sau khi Cố Hi ngủ, 444 đã viết bài đầu tiên trên mạng xã hội của nó.
444: [hình ảnh] Dung nhan của chủ nhân, chủ nhân nói ngài sẽ kiếm tiền mua thân thể cho ta, để cho ta ăn đồ ăn ngon, thật vui vẻ!
Trong ảnh chụp, Cố Hi nằm trên một chiếc giường cũ, tấm chiếu bên dưới cũng thủng vài lỗ. Sau khi 444 chụp ảnh, nó có đăng thêm ảnh chụp diện mạo thật của Cố Hi.
Sau khi đăng ảnh chụp lên mạng xã hội, tâm trạng 444 luôn vui vẻ, đến khi nó bị mọi người công kích.
520: 444, ngươi tới rồi, ngươi tìm ảnh trên mạng mà không biết xấu hổ à.
1314: 444, dù chủ nhân củ ngươi là một người mập chúng ta cũng không ghét bỏ ngươi, nhưng ngươi lừa người khác là không đúng.
888: 444, tuy tên của ngươi không dễ nghe, nhưng ngươi cũng không cần ảo tưởng như vậy!
444 nhìn mạng xã hội, nó rất buồn.
444: Ta không PS hình ảnh, đây là chủ nhân của ta, ngài thật sự đẹp trai.
666: 444. ngươi mơ mộng một chút thì được, xóa bài trên đi, thật sự xấu hổ!
8866: 444, là hệ thống phải tự mình hiểu lấy, tên của ngươi xấu như thế, người khác sẽ không chọn ngươi.
444: Các người…. Các người thật quá đáng…. Chủ nhân của ta thực đẹp trai.
527: 444, chờ khi ngươi trở về chúng ta đoàn tụ? Ta sẽ mời ngươi ăn.
527 là một hệ thống gian trá, khi tụ hội có thể xem tư liệu của 444, thì có thể nhìn được chủ nhân của 444, nó cảm thấy mình thật thông minh, sau đó nó sẽ cho mọi người thấy chủ nhân xấu xí của 444.
444: 527, ngươi thật tốt, cảm ơn ngươi, cứ hẹn như vậy nhé.
Ngày hôm sau.
Giấc ngủ này của Cố Hi rất sâu, thứ nhất là vì hôm qua đi bộ ba giờ liền, rất mỏi chân. Đi bộ ba giờ liền, khoảng 7-8 km, nếu là thân thể cũ của Cố Hi thì không sao, hắn là người thích rèn luyện thân thể, mỗi ngày đều chạy khoảng 10km, nhưng đây là thân thể của Lý Ái Quốc. Từ nhỏ được Trương Nhị Thúy nuông chiều mà lớn, cho nên 7-8 km mới đi hết 3 giờ. Thứ hai và vì ngày hôm qua mới tới, chưa thích ứng được với môi trường này, nằm trong không gian lạ, Cố Hi khó ngủ. Đến gần hai giờ sáng hắn mới ngủ được.
Khi Cố Hi ngủ dậy đã qua 9 giờ. Nơi này không có đồng hồ, không có điện thoại, hắn không biết thời gian, thời gian là 444 nói cho hắn.
Cố Hi tìm trong tủ quần áo màu lam, đây là chất vài lao động phổ biến nhất hiện nay, nó còn có một cách gọi là vải bố. Thật ra Cố Hi cũng thích chất vải này.
Loại vải bố may đồ lao động ở niên đại này, có ưu điểm là dễ mặc, bền. Nhưng loại vải này ở nông thôn cũng không nhiều lắm.
Chẳng qua, qυầи ɭóŧ bên trong là quần đùi, giống kiểu quần cho các ông lão, ống quần rộng, chỉ là không quá dài. Khi đi đường, “tiểu Cố Hi” lắc qua lắc lại. Cố Hi cảm thấy không được tự nhiên, hắn chuẩn bị lấy vải bông làm qυầи ɭóŧ.
Nhưng người của niên đại này rất bảo thủ, qυầи ɭóŧ phải tự mình làm, qυầи ɭóŧ của Lý Ái Quốc đều trước đây đều do Trương Nhị Thúy làm.
Khi tìm quần áo, Cố Hi nhíu chặt mày, thế mà không tìm được một bộ quần áo hợp ý. Thực ra trong tủ quần áo cũng có áo sơ mi, nhưng mà nó làm bằng sợi poly, không hút mồ hôi, mặc ở trời tháng 8 sẽ nóng chết.
Nhưng mà không tìm thấy quần áo khác.
Thời bây giờ mọi người không có quá nhiều quần áo, đều là dùng đến bạc màu. Kể cả Trương Nhị Thúy có rất nhiều tiền và phiếu, nhưng cũng không mua quá nhiều quần áo cho Lý Ái Quốc.
-----------------------------
Trong tủ quần áo có ba cái quần, ba cái áo, trong đó có một bộ quần áo có rất nhiều miếng vá, chắc chắn là do mặc thường xuyên. Một bộ khác có ít miếng vá, nhưng cũng bạc màu. Còn một bộ hình như mới làm không lâu, còn mới, Cố Hi quyết định mặc bộ này.
Suy nghĩ, hắn lại mang hết quần áo ở trong tủ bỏ ra ngoài, nhìn tủ quần áo trống trơn, Cố Hi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất bây giơ là mua thêm quần áo mới, nâng cao chất lượng sinh hoạt.
Ra khỏi phòng, Cố Hi ngạc nhiên, nhìn thấy có người đang phơi quần áo. Đây không phải là Lý Hỉ Mai sao?
“Chị.” Cố Hi gọi.
Lý Hỉ Mai là do Trương Nhị Thúy nuôi dạy, luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng bà, lời nói của bà luôn đúng. Ai bảo bà cho nàng đọc sách, lại tìm cho nàng một nhà chồng tốt.
Lý Hỉ Mai là người thành thật, làm việc cần mẫn, lớn lên lại dễ nhìn, thật ra rất được mọi ngươi thích.
“Ái Quốc tỉnh rồi, mau đến ăn cơm.” Lý Hỉ Mai phơi xong quần áo, cất chậu gỗ vào phòng chứa củi.
Cố Hi vào bếp, bánh bao thịt vẫn đang hấp trong nồi nước sôi. Cố Hi rửa mặt, sau đó pha cho mình một chén sữa bò, lại cầm thêm hai cái bánh bao.
Khi vừa muốn ăn, nhớ tới đứa con trai mà hắn quên mất, hắn vừa ăn bánh bao vừa đi ra ngoài, gặp Lý Hỉ Mai đang muốn đi vào.
“Chị, Tiểu Thành Đồ dậy chưa?”
“Đã dậy từ sớm.” Lý Hỉ Mai nói. “Khi chị tới, thằng bé đang ăn sáng, bây giờ đã đi cắt cỏ heo.”
Cố Hi bất ngờ. Giờ mới nhớ ra sau khi Trương Nhị Thúy mất, hai con heo và sáu con gà trong nhà đều do Tiểu Thành Đồ chăm sóc.
Cả ngày đi cắt cỏ heo. Vì vóc người nhỏ, chỉ cắt được nửa rỏ đã phải chạy về, sau đó đi cắt tiếp. Khi cắt cỏ heo thuận tiện đào giun cho gà, dù Trương Nhị Thúy đã mất được một tháng, nhưng heo gà trong nhà cũng không gầy đi.
Sau khi Lý Ái Trung mang Lý Thành Đồ cho thân thể này nuôi, bé càng lỗ lực chăm chỉ làm việc, đi sớm về muộn, rất sợ chú sẽ vứt bỏ bé.
Cố Hi vì đứa bé nhỏ gầy này mà đau lòng, hai ba miếng ăn hết bánh bao thịt, sau đó uống sữa bò: “ Chị, em đi tìm thằng bé.”
Hắn biết bé cắt cỏ ở chỗ nào, trong trí nhớ, khi hắn còn nhỏ Trương Nhị Thúy cõng hắn đến đó vài lần.