Chương 8.1: Bị bắt rồi 1

Tuyết Mịch vừa bước vào thì thấy Cảnh Hoán đang đứng ngây người ở một chỗ, nếu không phải có Tùng Khê đứng ở bên kéo lại thì có lẽ hai người đã va vào nhau rồi. Hai người chưa kịp nói với nhau câu nào, Tùng Khê đã nhanh tay nhanh chân kéo hai người trốn vào phía sau gốc cây linh thụ thật lớn, hắn ta sợ sẽ chạm mặt hai người vừa bước vào đó.

Tùng Khê còn đang phòng bị nhìn khắp bốn phía, thì Tuyết Mịch đã không khống chế nổi đôi mắt đầy tính hiếu kỳ của mình đi nhìn xung quanh, y còn không ngừng kinh ngạc nói: “Hoá ra nơi này là Ngọc Lâm Viên à, thảo nào gọi là Ngọc Lâm Viên, đều là ngọc hết, đẹp thật đó.”

Cảnh Hoán ở bên kia cũng gật đầu theo, hắn ta theo Tùng Khê tới Hạ Tiên giới cũng coi như đi qua không ít nơi, dù không nói là đẹp, nhưng cũng coi như thấy nhiều phong cảnh, nhưng chưa từng thấy qua nơi nào đẹp như thế.

Toàn bộ ngọc bích ở Ngọc Lâm Viên chất thành đống, bên trong hoa cỏ cây cối cũng đều có sắc màu sắc trắng xanh trong suốt như pha lê, ngay cả bây giờ khi bọn họ ẩn thân dưới gốc cây đại thụ thì đó cũng là gốc cây ngọc không nhiễm hạt bụi.

Khắp nơi đây đều là màu của ngọc, màu trắng, màu xanh lục, màu xanh lam, màu tím, màu đỏ, màu hồng, nhìn tới nỗi bọn họ đều không dám đi lại linh tinh, sợ đυ.ng phải chỗ nào thì sẽ làm nát đống ngọc này mất.

Cũng may là Cảnh Hoán còn nhớ rõ mục đích bọn họ tiến vào đây, qua cơn kinh ngạc cảm thán bèn hoàn hồn nhìn về phía Tùng Khê: “Đồ mà chúng ta muốn tìm ở nơi nào thế?”

Tuyết Mịch cũng quay đầu nhìn: “Các ngươi muốn tìm cái gì à?”

Tùng Khê lấy ra một miếng giống như da thú, mặt trên dùng nét vẽ ngắn gọn vẽ ra một cái cây, còn có quả trên cây nữa.

Tuyết Mịch xem xong nhíu mày, nhìn không hiểu gì cả, nét vẽ gọn gẽ như thế, y cảm thấy chỗ nào cũng y như nhau.

Tùng Khê chỉ vào quả ở mặt trên của da thú nói: “Đây là Bích Linh Quả, chỉ có ở Ngọc Lâm Viên này, thứ bọn ta muốn tìm chính là cái này.”

Nếu lúc này Tùng Khê lấy Huyễn Ảnh cầu chiếu ra hình ảnh vật thật mà bọn họ muốn tìm, thì chắc chắn Tuyết Mịch chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay đó chính là loại quả ngày nào y cũng ăn, đáng tiếc là Tuyết Mịch không biết loại quả đó tên là gì.

Hình ảnh vẽ trên bức da thú đơn giản, lại vẽ trừu tượng, chỉ là một loại quả tròn ung ủng, hoa quả thì đều tròn mà, y càng không phân biệt được.

Thấy dáng vẻ khá nghiêm túc của Tùng Khê và Cảnh Hoán, Tuyết Mịch cảm thấy bản thân mình không nên lãng phí Thần nữa, thôi thì mình cũng đã lỡ quá thời gian rồi, đi theo hai bọn họ cũng được.

Cứ thế thuận lợi tiến vào, chờ lát nữa thì chỉ cần theo đường cũ trộm ra ngoài là được, nghĩ rằng chuyến này có lẽ sẽ cũng sẽ thuận lợi, nên hai người Tùng Khê và Cảnh Hoán thả lỏng hơn nhiều.

Tuyết Mịch thấy vẻ mặt bọn họ không còn nôn nóng hay khẩn trương như vừa rồi, không nhịn được tò mò bèn hỏi: “Đại ca của các ngươi đã xảy ra chuyện gì à? Bích Linh Quả là tiên đan có thể tử cải tử hồi sinh sao?”

Tùng Khê nghiêm túc tìm kiếm, không đáp lời.

Tính Cảnh Hoán khá dịu dàng, đối với người biết chân tướng mà còn đi theo bọn họ tiến vào là Tuyết Mịch thì có không ít hảo cảm, bèn nói: “Đại ca của chúng ta trúng phải đan độc, trừ khi là thượng phẩm Vô Hạ đan hoặc là cực phẩm Bích Vân đan mới có thể kéo dài cuộc sống, nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn giải trừ đan độc, hơn nữa này hai loại đan dược này có giá cả đắt đỏ, thiết nghĩ không chỉ cần một viên, linh châu không đủ thì không nói, ngay cả chỗ mua cũng không biết có thể mua ở đâu, nhưng Bích Linh Quả này, còn quý hiếm hơn hai loại đan dược ta vừa nói, nhưng ít nhất chúng ta còn biết chỗ nào có, không chừng liều một lần sẽ có được.”

Tuyết Mịch à một tiếng, lại nói: “Đan độc là gì?”

Tùng Khê quay lại nhìn Tuyết Mịch: “Sao cái gì ngươi cũng không biết thế, làm sao mà ngươi lên được Thượng thần rồi còn vào được Trần Hư Cung vậy?”

Đôi mắt Tuyết Mịch vô tội: “Lạc Linh đâu có dạy ta nhiều điều thế đâu.”

Tùng Khê chán nản nhìn y, Cảnh Hoán vội nói: “Chính là tu luyện đan dược, nhưng đan dược đó có vấn đề, việc này cũng rất phức tạp, ngươi muốn nghe không?”

Tuyết Mịch liên tục gật đầu: “Muốn nghe!”