Ngày hội thao, học sinh trường Tam Trung đều rất hào hứng.
Nói về khoản tổ chức hội thao, trường Tam Trung quả thực là số một số hai.
Không nói đâu xa, chỉ cần nhìn vào nhan sắc của nam sinh trường Tam Trung cũng đủ biết so với những trường cấp hai, cấp ba khác như thế nào rồi, mỗi lần đến hội thao là y như rằng có một dàn học sinh trường khác giả làm học sinh trường Tam Trung để được vào xem, đặc biệt là vào phần thi bơi lội, khi mà các nam sinh cởϊ áσ khoe cơ bắp cuồn cuộn, thường thường sẽ có một vài cô nàng mê trai ngã lăn ra đất.
Vì vậy, mỗi lần đến hội thao, trường Tam Trung đều có thêm một tiết mục “Trao giải cho người mê trai”.
Sân vận động trường Tam Trung khá lớn, nhạc được bật rất sôi động, không biết ai đã chọn bài “Shape of you”, đến cả mấy anh quay phim cũng phải lắc lư theo.
Cố Yên xem lịch trình hội thao, biết buổi sáng có thi nhảy xa nữ.
Tiết Minh Kiều tự mang theo máy ảnh, Cố Yên đi xem cô bạn thi đấu, nhân tiện dùng máy ảnh chụp cho cô ấy rất nhiều kiểu ảnh, sau đó Cố Yên mới phát hiện, ảnh mình chụp cho Tiết Minh Kiều không phải là không có mặt thì là mặt mũi méo mó.
Vì vậy, khi Tiết Minh Kiều thi nhảy xa xong, hào hứng chạy đến xem ảnh, trong lòng Cố Yên vô cùng hoảng loạn.
Hội thao năm nay được tổ chức rất chau chuốt, hội học sinh còn đặc biệt chuẩn bị cả hoạt động bốc thăm trúng thưởng.
Buổi chiều là đến lượt Cố Yên thi chạy 400m nữ.
Thực ra ban đầu Cố Yên cũng không có cảm giác gì, trên sân vẫn đang phát những bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, Cố Yên chậm rãi thay giày thể thao.
Cho đến khi người của ban tổ chức thông báo tập hợp vận động viên các lớp, Cố Yên nhìn những vận động viên cao to lực lưỡng xung quanh, rồi lặng lẽ cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé của mình.
Cô bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Cố Yên ở lượt chạy đầu tiên, trên sân rất đông người xem, người đi cổ vũ hai bên đường chạy càng nhiều không đếm xuể, lúc này Cố Yên càng thêm hồi hộp.
Tiết Minh Kiều hình như nhận ra cô bạn đang lo lắng, bèn vỗ vai cô, nói: “Không sao đâu, cứ để bọn họ chạy trước đi, cậu cố gắng đừng về chót là được, mục tiêu của mọi người không giống nhau, không cần phải lo lắng.”
Cố Yên bị cô bạn chọc cười, đang định lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho Tiết Minh Kiều giữ hộ thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.
Một tin nhắn WeChat hiện lên.
Cố Yên tiện tay mở ra.
Y: Chạy chậm thôi.
Y: Đừng ngã.
Cố Yên: “…”
Cô ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Cuối cùng cũng tìm thấy Giang Hoán Thư và Trần Hạc đang mặc áo phông đỏ, phía sau bọn họ là Thẩm Gia Dụ.
Anh không hề có chút biểu cảm nào trên mặt, đôi mắt hẹp dài hơi cụp xuống, mang theo vài phần lười biếng, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, chiếc áo màu đỏ bị anh mặc ra khí chất lạnh lùng, đúng lúc Cố Yên nhìn anh, Thẩm Gia Dụ, người vừa nãy vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, vẻ lười biếng biến mất, thay vào đó là sự sắc bén, đường quai hàm hơi siết lại, toát lên vẻ kiêu ngạo, nghiêng đầu nhìn Cố Yên.
Sau đó, Cố Yên thấy anh lại cúi đầu xuống gõ chữ.
Y: Nhìn gì mà ngẩn người ra thế?
Cố Yên trừng mắt.
Ai nhìn anh mà ngẩn người ra chứ?
Thẩm Gia Dụ nhìn thấy Cố Yên, người vừa nãy còn đang khẩn trương, bỗng nhiên xù lông lên, không chút do dự ném điện thoại cho Tiết Minh Kiều, Tiết Minh Kiều nói: “Mình đợi cậu ở đích nhé.”
Cố Yên gật đầu, sau đó ra đường chạy khởi động.
Vì tiện chạy bộ, cô đã búi tóc ngắn lên, búi thành một cục nhỏ trên đỉnh đầu, theo động tác nhảy lên nhảy xuống, cánh tay, chân thon thả trắng nõn dưới ánh nắng.
Từ sau khi Cố Yên cúi đầu, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô.
Từ mái tóc, chóp mũi, đôi môi đỏ mọng, cho đến cánh tay, đôi chân trắng nõn nà.
Trong mắt anh là màu đen sâu thẳm.
Nhìn cô lén lút học theo động tác khởi động của người khác. Nhìn cô cẩn thận kiểm tra dây giày xem đã buộc chặt chưa. Nhìn cô lau mồ hôi trên trán, liếʍ môi.
Tất cả những biểu cảm, hành động của cô, anh đều thu hết vào đáy mắt, tham lam không muốn bỏ sót bất cứ điều gì.
Lúc này, ánh mắt anh nhìn cô không còn che giấu nữa, mà tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Mười ba năm đã mất, mỗi đêm đều nhớ nhung da diết.
Cô định bù đắp cho anh như thế nào đây?
Mãi cho đến khi Cố Yên bắt đầu chạy, Thẩm Gia Dụ mới dời mắt, hơi nghiêng đầu, nói với Trần Hạc và Giang Hoán Thư, những người vẫn đang tán tỉnh các em gái khóa dưới: “Đi mua nước.”
Trần Hạc trợn mắt: “Không phải vừa mới mua rồi sao? Cậu còn chưa uống hết mà.”
Thẩm Gia Dụ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta.
Trần Hạc sau lưng lạnh toát, vội vàng nói: “Không sao, mua thêm chai nữa, ha ha ha, vừa hay mình cũng khát, mình cũng đi mua.”