Người tới đón Thẩm Gia Dụ xuất hiện sớm hơn Cố Yên dự đoán.
Sáng sớm, Cố Yên đi mua đồ ăn về, phát hiện dưới hàng hiên có một chiếc Bentley màu đen đang đậu, chung quanh là một đám người đang vây lại thì thầm to nhỏ, việc này khiến Cố Yên khó hiểu nhíu mày.
Đến khi cô lên lầu, liền thấy Trần Lan Ngọc ngày thường kiêu căng đang cúi đầu lấy lòng một người đàn ông mặc tây trang, ngay cả Ngụy Chính Khôn cả ngày say xỉn cũng cung kính đứng ở một bên.
Trần Lan Ngọc liếc mắt, lập tức nhìn thấy Cố Yên đang xách giỏ rau, cô ta nhìn người đàn ông mặc vest kia nói, "Đường tiên sinh, người tới rồi."
Hắn ta xoay người, bộ vest chỉnh chu không nhiễm hạt bụi xuất hiện ở dưới hàng hiên cũ nát đúng là rất bắt mắt.
Hắn quay lại nhìn Cố Yên, cười nhẹ, "Không biết cô đây… Họ gì?"
Cố Yên chậm rãi nói, "Tôi họ Hoàng."
Chủ nhân cơ thể này họ Hoàng, cho nên cô nói vậy cũng không sai.
Người kia tiếp tục cười nói, "Cô Hoàng, rất cảm ơn cô thời gian vừa qua đã chăm sóc cho thiếu gia nhà chúng tôi."
Hắn lấy một tờ chi phiếu từ trong túi áo ra đưa cho Cố Yên, cười tủm tỉm, "Khi đi vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có chút quà nhỏ, mong cô nhận cho."
Cố Yên nhận lấy, tuy trong lòng đã biết, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi, "Anh đây là đang nói đến?"
Người đàn ông mặc vest toan mở miệng, cửa bỗng mở ra, khuôn mặt Thẩm Gia Dụ xuất hiện, hắn đi đến trước người Cố Yến, muốn dùng cơ thể cản trước người cô, âm trầm nhìn người đàn ông kia.
"Ông tới đây làm gì?"
Cố Yên có hơi giật mình.
Xem ra trước đây Thẩm Gia Dụ đã gặp người đàn ông này rồi, chỉ là không nói với cô thôi.
Người này rất có khả năng là trợ lý của bố Thẩm Gia Dụ.
Hắn ta cúi người cung kính nói với Thẩm Gia Dụ, "Thiếu gia, ngài Thẩm nói rất nhớ cậu."
Thẩm Gia Dụ nhạt nhẽo, "Phải không? Vứt đi như rác rồi lại nói là nhớ sao?"
Người đàn ông hơi cứng người, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Thiếu gia, lần trước tôi đã giải thích cho cậu rồi, chuyện này cũng là có lý do."
Không đợi hắn ta tiếp tục nói, Trần Lan Ngọc bước lên, khác với mọi khi, làm bộ rất thân thiết gần gũi, nhìn về phía Thẩm Gia Dụ, cười nói, "Gia Dụ, con rất là may mắn đấy, bố ruột con nhớ thương con như thế, mẹ tin chắc là ông ấy cũng có nỗi khổ riêng, con không thể nói như thế được."
"Lại nói…"
Trần Lan Ngọc liếc liếc Cố Yên, bĩu môi nói, "Một giọt máu đào hơn ao nước lã, người ngoài sao có thể đối xử tốt với con như người nhà, nhỉ?"
Cố Yên rũ mắt, không nói gì.
Ánh mắt không rõ nghĩa của Thẩm Gia Dụ nhìn Trần Lan Ngọc một cái, mở miệng, "Cút."
Mặt Trần Lan Ngọc xấu hổ cứng lại, cẩn thận nhìn về phía người đàn ông mặc vest kia.
Hắn ta vẫn cười mỉm như cũ, "Cô Trần và anh Ngụy đã chăm sóc thiếu gia nhiều năm như vậy, ngài Thẩm rất biết ơn, lần này tôi tới cũng mang theo chút quà cảm ơn."
Trần Lan Ngọc cùng Ngụy Chính Khôn nghe được ba chữ "quà cảm ơn", mặt mũi hưng phấn đỏ lên, Trần Lan Ngọc mỉm cười xua tay, "Sao nói thế được, đây đều là những việc chúng tôi nên làm mà thôi."
Thẩm Gia Dụ không nói gì, lạnh lẽo nhìn hai người, ánh nhìn chăm chú cẩn thận, như thể muốn khắc sâu hình bóng hai người vào trong đầu không bao giờ quên.
Sau đó, hắn kéo tay Cố Yên, đưa Cố Yên vào phòng, xoay người đóng cửa phòng lại.
Người đàn ông mặc tây trang thản nhiên tiếp tục nói, "Thiếu gia có thể nghịch ngợm đối đầu với ngài Thẩm không muốn về, nhưng hẳn thiếu gia cũng biết tính tình của vị kia, tôi nghĩ cậu cũng không muốn người khác bị liên lụy phải không?"
"Đặc biệt là… cô Hoàng."
Cố Yên cảm giác rõ được bàn tay Thẩm Gia Dụ đang nắm lấy tay cô siết chặt lại, hắn rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
Cố Yên suy nghĩ một chút, nắm tay Thẩm Gia Dụ kéo về phía sô pha, sau đó nhìn hắn nói, "Chị vừa mới nói chuyện cùng người họ Đường kia một chút, cũng biết được tình huống bây giờ…"
Cố Yên hỏi, "Em không muốn về nhà sao?"
Thẩm Gia Dụ ngước mắt, nhìn cô, "Chị muốn em đi sao?"
Cố Yên mím môi, "Tất nhiên là chị cũng không muốn thế."
Cô thở dài một hơi, "Nhưng mà ai sinh ra cũng có cha mẹ máu mủ ruột thịt của mình, và trách nhiệm cũng như những thứ vốn thuộc về người ấy."
Em có, chị cũng thế.
"Nếu vì chị gây ảnh hưởng không tốt đến em, chị sẽ rất áy náy."
Sau đó, Cố Yên hạ quyết tâm nói, "Em đi đến nơi ở mới sẽ gặp được những người bạn mới, có thể ăn những thứ mới mẻ tốt đẹp, ngắm nhìn cảnh sắc khác, như vậy không được sao?"
Thẩm Gia Dụ trầm mặc, sâu kín nhìn Cố Yên một cái.
Sau đó hắn quay đầu đi chỗ khác, hạ giọng nói, "Ừm, em hiểu rồi."
Chị muốn tôi đi.
Hắn siết nhẹ tay, khép hờ mắt, khóa kín tất cả sắc thái ở bên trong.
Thẩm Gia Dụ đồng ý về nhà, chỉ cần để hắn ở lại đây vài ngày.