Tươi cười trên mặt chủ quán đã sớm biến mất, trở thành vẻ mặt khϊếp sợ.
Cố Yên: "..."
Mà đôi tình nhân đang đứng một bên xem cũng mơ màng.
Chủ quán, "Bạn nhỏ, cháu.. cháu là thành viên của đội thiếu niên xạ kích quốc gia à?"
Vừa rồi Thẩm Gia Dụ liên tục bắn không ngừng nghỉ, hắn chưa từng thấy qua, trước kia cũng có người bắn trúng tất cả, nhưng đều là do dự một hồi rồi mới bắn.
Thẩm Gia Dụ không trả lời hắn, đến chỗ mèo chiêu tài, ôm lấy nó.
Sau đó, hắn ôm mèo chiêu tài cao xấp xỉ người hắn, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía Cố Yên.
Đến gần, hắn đem mèo chiêu tài đưa cho Cố Yên, Cố Yên ôm lấy mèo chiêu tài mềm mại, mặt mày ngơ ngác.
Thẩm Gia Dụ nhìn Cố Yên nói, "Chị còn muốn cái gì nữa không?"
Cố Yên chưa kịp nói gì. Lúc này, chủ quán lên tiếng, "Không bán không bán, để cho tôi còn làm ăn buôn bán!"
Thời nay mấy bạn nhỏ đều lợi hại như vậy?
Nữ sinh: "Chia tay! Nhất định phải chia tay! Anh mẹ nó còn không bằng một đứa trẻ!"
Cuối cùng, Cố Yên đem mèo chiêu tài gửi chỗ chủ quán, nói là chờ khi về sẽ quay lại lấy.
Ở trên đường, Cố Yên nhịn không được hỏi Thẩm Gia Dụ: "Làm thế nào em bắn trúng được nhiều như vậy?"
Thẩm Gia Dụ nhìn viên đạn trong lòng bàn tay, nói, "Độ chính xác của súng cùng ống dẫn bị trật."
Hắn nói: "Hai viên đầu tiên em dùng để điều chỉnh."
Đại khái là do điều chỉnh.
Nên sau đó liền bách phát bách trúng.
Cố Yên có chút khϊếp sợ, mặc dù cô biết Thẩm Gia Dụ thông minh.
Nhưng không nghĩ tới khả năng quan sát và năng lực học tập của hắn lại tốt như vậy.
Cố Yên cùng Thẩm Gia Dụ đi dạo một lúc thì quyết định bắt đầu cuộc chơi.
Cố Yên không dám chơi những trò quá kí©h thí©ɧ, đầu tiên là chơi vài bộ môn tương đối nhẹ nhàng, sau đó thì mang Thẩm Gia Dụ đi ngồi xe lửa điện.
Nhưng khi cô nhìn thấy cả một xe đều là trẻ con, Cố Yên yên lặng thu hồi chân, nhìn Thẩm Gia Dụ nói, "Nếu chị không đi lên, em có muốn tự chơi không?"
Thẩm Gia Dụ không chút do dự lắc lắc đầu.
Vì thế Cố Yên đem ánh mắt chuyển hướng về phía vòng quay ngựa gỗ.
Phía trước cửa vòng quay xếp thành một hàng người chờ, cô nghĩ cũng không mất thời gian, liền dắt Thẩm Gia Dụ đi xếp hàng.
Đứng phía trước bọn họ là một nam sinh mặc áo hoodie, nhìn thấy Cố Yên ánh mắt sáng ngời, sau đó rất quen thuộc mà chủ động đi lên chào hỏi, "Đây là em cậu à? Rất đáng yêu."
Cố Yên nghe hắn khen Thẩm Gia Dụ, trong lòng có cảm giác thành tựu như thể củ cải trắng mà mình tỉ mỉ chăm sóc được người ta khen sạch sẽ thuần khiết.
Cô cười nói, "Nó rất đáng yêu đúng không?"
Người kia mỉm cười, tiếp tục nói, "Tớ cũng đưa em gái đến đây chơi, hiện tại đang đi vệ sinh, chắc cũng sắp quay lại rồi."
Cố Yên có chút kinh ngạc, "Trùng hợp thật nha."
Nam sinh cười một chút, sau đó ngồi xổm xuống, cười thân thiết nhìn Thẩm Gia Dụ, "Bạn nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi?"
Cố Yên cảm thấy chính mình nên nhắc nhở Thẩm Gia Dụ, "Nói cho anh trai, em năm nay 10 tuổi." Nhưng cô cảm thấy nói như vậy giống như mẹ hắn vậy, cho nên sững sờ tại chỗ không nói chuyện.
Thẩm Gia Dụ sâu kín nhìn người con trai mặc áo hoodie ngồi trước mặt mình, không có trả lời hắn, giật giật tay áo Cố Yên, xoay đầu nhẹ giọng nói, "Chị, em không muốn xếp hàng, chúng ta sang chỗ xe lửa đi."
Cố Yên có chút nghi hoặc, "Ừm? Vừa rồi không phải em nói không muốn sao.."
Thẩm Gia Dụ nhàn nhạt nói, "Giờ em muốn."
Cố Yên có chút không hiểu được, nhưng vẫn quay đầu nói với cậu con trai áo hoodie, "Xin lỗi, chắc bọn tớ phải đi trước."
Trùng hợp vào lúc này, một em gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa chạy lại đây.
"Anh hai!"
Biểu tình tiếc nuối trên mặt cậu chàng biến mất, hắn nói với Cố Yên, "Vừa lúc em gái tớ ở đây, hồi nãy em ấy nói muốn ngồi xe lửa điện, không bằng chúng ta đi cùng nhau?"
Từ xa cô gái nhỏ đã thấy Cố Yên cùng Thẩm Gia Dụ, cô có chút thẹn thùng mà tránh ra phía sau anh trai mình, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe đánh giá bọn họ.
Cố Yên cười nhìn cô bé, sau đó nói, "Được thôi, đi chung càng vui."
Cố Yên vừa dứt lời, bàn tay đang nắm vạt áo cô siết lại, Thẩm Gia Dụ không có nói nữa, chỉ là áp suất quanh người giảm xuống, làm người muốn bỏ qua cũng khó.
Cố Yên thấy vậy, ngồi xổm xuống hỏi Thẩm Gia Dụ, "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Thẩm Gia Dụ quay đầu đi, trầm mặc không nói.
Cố Yên chớp chớp mắt, cảm thấy có chút hoang mang.
Kỳ thật cô vẫn luôn cảm thấy khi Thẩm Gia Dụ cùng cô ở bên nhau không nói gì là do hắn cảm thấy nhàm chán, cho nên luôn muốn thay hắn tìm bạn, vừa lúc ở công viên giải trí gặp được một người bạn nhỏ, nhưng hắn hình như càng không vui?
Anh bạn hoodie hỏi, "Có phải do đói bụng rồi không? Hay chúng ta đi ăn trước?"
Cố Yên gật gật đầu, "Chắc vậy đi."
Vì thế Cố Yên quyết định đi đến cửa hàng ở đây trước, mua bánh mì gì đó lót bụng.
Ai biết người bên trong còn đông hơn người bên ngoài, Cố Yên đi vào suýt thì bị đẩy ngược ra, áo hoodie giải thích, "Nhà ăn của công viên giải trí hơi đắt, thường dùng để tiếp khách, cho nên mọi người chọn tới cửa hàng để mua đồ vật lấp bụng."
Cố Yên gật gật đầu, nhìn Thẩm Gia Dụ nói, "Em cùng em gái nhỏ ngoan ngoãn chờ ở đây, chị đi vào mua ít đồ rồi ra."
Nói xong, cô nhằm kệ bánh mì, theo dòng người chen đi vào.
Ngay khi cô lấy được bánh mì, định đi tính tiền, có người từ bên cạnh đi qua, cố tình đυ.ng vào cô, Cố Yên không chú ý, bị hắn đυ.ng ngã ở trên mặt đất, giá bánh mì phía sau cũng đổ xuống.
Mặt đất hỗn độn, người trong siêu thị sôi nổi nhìn lại đây.