Đôi môi tê dại như bị điện giật, từ trong ra ngoài đều bị cướp đoạt sạch sẽ, trong cổ họng khát khô, hơi thở nóng bỏng cùng độ ẩm còn lưu trên da thịt, Tô Bạch Nguyệt có thể cảm giác được cánh môi của chính mình sưng đỏ lên, giống như nụ hoa bị buộc nở đang tản ra hương thơm.
Tô Bạch Nguyệt trăm triệu lần không nghĩ tới, mình chỉ cười một cái như vậy, đã bị hôn thiếu chút nữa đứt hơi.
“Ta ta ta muốn đi thay quần áo!” Tô Bạch Nguyệt muốn chạy trối chết, lại bị nam nhân một tay bóp chặt gò má, cưỡng ép trở về bàn.
Mắt hạnh trong suốt ẩm ướt, lông mi tinh tế bởi vì khẩn trương mà run rẩy như cánh bướm. Dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân, đuôi lông mày cùng khóe mắt vốn lạnh lùng cùng đạm bạc cũng từ từ rút đi nhiễm một màu hồng của hoa đào. Đôi má hồng phấn nộn cùng căng bóng bị người nam nhân nắm ở trong lòng bàn tay, càng tôn lên đôi môi ướŧ áŧ kiều diễm.
Ánh mắt hắn càng thâm sâu, Lục Ngạn suy nghĩ hắn thật sự có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ mềm mại trong mộng sao?
“Chịu đựng...” Lời chưa nói hết đã bị người nam nhân đút vào miệng Tô Bạch Nguyệt. Chữ “Chịu đựng” này là không biết nói ai chịu đựng cùng chịu đựng cái gì.
Hùng ưng gặm anh đào, hận không thể đem anh đào nhai nát nuốt vào trong bụng.
Tô Bạch Nguyệt bị đặt lên trên bàn sách.
Chồng tấu chương chất cao như núi toàn bộ bị hất xuống đất, giấy và bút mực rơi đầy đất. Thư án làm từ gỗ đàn thượng đẳng trống trãi lộ ra cái lạnh buốt giá của mùa đông.
Tô Bạch Nguyệt bị đông lạnh đến mức run rẩy, theo bản năng nắm chặt vạt áo Lục Ngạn.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vừa nghe đã biết là Ngụy Sanh Uyển, đóa sen trắng với dáng vẻ kệch com.
“Bệ hạ ở bên trong sao? Ta có việc muốn nói cùng bệ hạ.”
Tô Bạch Nguyệt nhân cơ hội muốn đẩy Lục Ngạn ra, nhưng lại bị người nam nhân này ôm chặt hơn, miệng nhỏ cũng bị trừng phạt.
Thật kí©h thí©ɧ.
Người bên ngoài còn đang nói chuyện.
Tên thái giám kiêu ngạo ương ngạnh với Tô Bạch Nguyệt, bây giờ lại dùng gương mặt lấy lòng đối với Ngụy Sanh: “Này, bệ hạ cùng Linh Vận quận chúa đang ở bên trong.” Thái giám có điều ám chỉ.
Ngụy Sanh Uyển biến sắc, nàng ta giả vờ như không có việc gì cất cao giọng, cười nói: “Chẳng lẽ Linh Vận quận chúa đã biết ca ca nàng đã xảy ra chuyện?”
Đang bị hôn đến choáng váng, Tô Bạch Nguyệt đang hít thở khó khăn bỗng nhiên mở một đôi mắt ngập nước ra, đẩy kẹo mạch nha họ Lục ra, thở hồng hộc nói: “Ca ca ta đã xảy ra chuyện?”
Lưu Kham đang lãnh binh trấn áp vua Hưng Nguyên. Chỉ là vua Hưng Nguyên binh lực mạnh mẽ rất khó tấn công. Lưu Kham lại là người nôn nóng, sau nhiều năm đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ bị vua Hưng Nguyên vây ở trong núi dùng một ngọn lửa đốt sạch sẽ.
Lục Ngạn cau mày, đem Tô Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đặt lên ghế thái sự sau thự án.
Ghế thái sư cố ý trãi lông bạch hồ, mềm như bông, ấm áp nhưng thật ra cực kỳ hợp tâm ý Tô Bạch Nguyệt.
Bên này Tô Bạch Nguyệt vừa mới ngồi xuống, cửa Ngự Thư Phòng bên kia đã bị mở ra. Ngụy Sanh Uyển giả vờ lo lắng đứng ở cửa, cũng không tiến vào, khi nhìn thấy mặt đất hỗn loạn khóe mắt hung hăng kéo, vừa oán độc, vừa ghen ghét.
Tô Bạch Nguyệt nhìn theo tầm mắt Ngụy Sanh Uyển “Hiện trường xong việc”, cảm thấy chính mình có chút can. Nàng nhéo cánh tay Lục Ngạn, hung hăng cào mu bàn tay hắn một cái.
Cảm nhận được sức mạnh nhỏ bé của vuốt mèo, Lục Ngạn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, trong mắt hiện lên cảm xúc mà Tô Bạch Nguyệt không thể hiểu được.
“Đây là lần đầu tiên phu nhân chủ động chạm vào ta.” Người Nam nhân không thèm quan tâm đến con kỳ đà là Ngụy Sanh Uyển, cầm lấy tay Tô Bạch Nguyệt chậm rãi thưởng thức.
Nhìn thấy bộ dạng biếи ŧɦái của nam nhân, Tô Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình giống như không được tốt. Vừa rồi là nàng sờ soạng sao? Rõ ràng là véo a... Trộm nhìn mu bàn tay Lục Ngạn một cái, nhìn thấy hình trắng non in trên mu bàn tay, Tô Bạch Nguyệt mới xác là do hắn có bệnh không phân biệt được sờ với cào.
Tô Bạch Nguyệt ngày thường thích nhất sạch sẽ, móng tay cũng không giống các quý nữ khác dưỡng dài. Chỉ cần cắt tỉa sạch sẽ, móng tay trời sinh hồng hào hơi mỏng, vừa rồi cào Lục Ngạn một chút vậy mà còn có chút đau.
Lục Ngạn cầm tay Tô Bạch Nguyệt như đạt được kỳ trận dị bảo, nhu tình cùng sủng nịnh trên mặt đều sắp tràn ra ngoài.
Hai người bên này như tình mật ý, Ngụy Sanh Uyển bên kia mặt co rút đến lợi hại, cưỡng ép không thể hiện sự ghen ghét ra ngoài làm cho gương mặt mỹ nhân liên tục vặn vẹo.
Khi Ngụy Sanh Uyển nghe được Ngụy Táp nói Lục Ngạn thà rằng mất đi phủ Ngụy An vương cũng không muốn cưới nàng, cảm thấy dựa theo tình thế hiện giờ, Lục Ngạn cũng chỉ có thể mạnh miệng thêm một lát. Lại không nghĩ mùa đông đều sắp trôi qua, Lục Ngạn thế nhưng vẫn trầm ổn như vậy.
Lục Ngạn trầm ổn, Ngụy Sanh Uyển lại thiếu kiên nhẫn. Nàng chờ lâu lắm, Linh Vận quận chúa rốt cuộc có cái gì tốt! Có thể làm Lục Ngạn xem trọng như vậy, chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng lớn lên đẹp sao?