Tô Bạch Nguyệt cho rằng mình như vậy đã mười phần tuyệt tình, nhất định có thể khiến hắn từ bỏ. Chỉ cần làm cho nam chính biếи ŧɦái cảm thấy nàng không thuốc nào chữa được, hắn rồi sẽ tự nhiên hồi tâm chuyển ý quay về lấy nữ chính. Như vậy nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ, bước lên một bậc cao mới.
Nhưng nàng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới trình độ biếи ŧɦái của nam chính không phải là thứ nàng có thể đoán trước trước.
Tay áo rộng nương theo động tác của người mặc trượt xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng mượt như mỡ dê, tinh tế như ngọc, tưởng chừng chỉ cần nhẹ nhàng nắm lại cũng có thể gãy.
Mặc dù là người bị chỉ mặt mà mắng nhưng nam nhân căn bản không nghe được Tô Bạch Nguyệt đang nói gì. Ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo hành động của nàng, nhìn thấy đầu ngón tay hồng hồng mềm mại kia hơi run rẩy, như cánh hoa đào chìm trong sương mai chờ người nếm thử.
Tô Bạch Nguyệt thấy ánh mắt Lục Ngạn chăm chú sắc bén, hai con người đen thẳm như một đầm nước sâu không thấy đáy, cũng không biết trong đầu hắn đáng suy nghĩ những gì. Trong lòng nàng đột nhiên có chút ngỡ ngàng, có chút hoảng sợ muốn thu tay lại nhưng không ngờ được nam nhân lại bắt lấy cổ tay nàng.
Lòng bàn tay nam nhân phủ kín vết chai dày, nhìn thì trắng nõn sạch sẽ nhưng thực chất lại rất thô ráp. Ngược lại làn da của Tô Bạch Nguyệt lại vô cùng
mềm mại non nớt, chỉ cần mặc phải loại vải có chút thô ráp cũng không thể chịu được. Thân thể này căn bản không thể chịu được bị Lục Ngạn nắm như vậy.
Tô Bạch Nguyệt nhìn thấy rõ ràng nam nhân há miệng ra, lộ ra đầu lưỡi.
Thời điểm đầu lưỡi kia suýt chút thì liếʍ vào đầu ngón tay của nàng, Tô Bạch Nguyệt nhanh chóng đem ngón tay rụt lại, nhất mực nắm chặt tay.
Hành động của nam nhân bị ngừng lại giữa chừng. Lông mi hắn khẽ rung, lông mày rủ xuống, đặt lên mu bàn tay còn đang run rẩy của Tô Bạch Nguyệt một nụ hôn. Tinh tế dịu dàng, giống như lông vũ nhưng cũng rất nóng, rất nặng nề, giống như một ngọn lửa rực cháy. Tô Bạch Nguyệt nắm chặt tay, nàng ước có thể ngay lập tức quỳ xuống gọi xin tha.
"Quận chúa nếu không để ý đến mấy trăm nhân khẩu Vị Nam vương phủ, nhất quyết như vậy thì ta cũng chỉ có thể liều
mình mà theo hầu quận chúa. Nếu lúc sống đã không thể chung giường vậy thì lúc chết nguyện chôn chung huyệt.” Nam nhân cuối cùng cũng mở lời, giọng nói trầm khàn, lực bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng tưởng như rất nhẹ nhưng làm sao cũng không tránh thoát được.
Bột đậu đỏ sền sệt trên đầu ngón tay nam nhân dính lên cổ tay Tô Bạch Nguyệt. Ngoài mùi máu tay trên người nam nhân, thứ Tô Bạch Nguyệt ngửi được chỉ có duy nhất một mùi hương ngọt ngào.
Tô Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình thật sự có lỗi với thân thể bằng thanh ngọc khiết này của Linh Vận quận chúa. Nếu như Linh Vận quận chúa bị đυ.ng chạm như này khi về sợ là không rửa trôi mất một lớp da thì sẽ không rời thùng tắm.
"Làm càn!" Tô Bạch Nguyệt lại dùng sức giãy giụa, nhưng ngoại trừ chỗ bị vết chai dày trong lòng bàn tay nam nhân mài đỏ ra thì không có chút tác dụng gì.
Lục Ngạn đột nhiên dùng sức, Tô Bạch Nguyệt không đứng vững, trực tiếp ngã nhào vào trong ngực hắn, khiến chóp mũi đau nhức, lập tức đỏ cả vành mắt.
Nam nhân cụp mắt nhìn nữ tử trong ngực hai mắt long lanh, bộ dáng mảnh mai, không chú ý liên tưởng nàng tới dáng vẻ cúi đầu thút thít trong mơ. Dưới lông mày vốn tối sầm nay lại thêm chút bóng đen khó nói.
Lục Ngạn đè lại cánh tay Tô Bạch Nguyệt, bắt chéo cánh tay mảnh khảnh trắng tuyết của nàng ra sau eo. Tô Bạch Nguyệt bị đau, khẽ kêu một tiếng lại cảm thấy như có người dán sát vào bên tai
mình, ép sát khuyên tai ngọc trai của nàng, gằn từng chữ: “Nếu một người cản đường ta, ta gϊếŧ một. Nếu toàn bộ người trong thiên hạ cản đường ta, ta sẽ gϊếŧ cả thiên hạ.”
Hắn mạnh mẽ thể hiện tính chiếm hữu biếи ŧɦái của mình với Tô Bạch Nguyệt.
Tô Bạch Nguyệt run lẩy bẩy giống như bày tỏ nàng không thể kham nổi loại tình yêu nặng nề như vậy.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của nha hoàn đi tiểu đêm. Tô Bạch Nguyệt đẩy mạnh nam nhân ra, giống như cá gặp nước chạy thoát thân. Tay áo rộng quét qua đầu ngón tay Lục Ngạn, ống tay áo vung lên không mang một gợn sóng.
Mẹ ơi, cứu mạng!
Tô Bạch Nguyệt trở lại phòng của mình, một bên cắn bánh ngọt đã nguội cứng, một bên lệ rơi đầy mặt.
Bên kia, trong phòng bếp nhỏ lờ mờ ánh sáng, nam nhân chậm rãi đưa tay lên, há miệng liếʍ đầu ngón tay dính bột đậu đỏ. Nhân đậu đỏ mềm ngọt lại mang hương thơm thanh mát trên người nữ tử. Hắn hồi tưởng đến cảm giác da thịt trơn nhẵn mới vừa rồi, thân hình mảnh mai ngã vào trong ngực hắn, dán lên thân thể hắn, có thể cảm nhận rõ ràng thân thể tinh tế cùng tư thái xinh đẹp của nàng.
Thật khiến người ta hận không thể nghiền nát rồi đem hòa vào trong máu thịt.