Đây không phải nói người khác không nổi bật, chẳng qua là người nam nhân quá xuất sắc khiến người ta bỏ qua mọi thứ xung quanh. Cứ như thể mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô so người đàn ông này. Trong mắt mọi người, chỉ có hắn.
Hôm nay mặt trời vừa đúng, trong đám người, trên lưng ngựa đen có người mặc áo giáp đen tuyền, trên vai khoác một chiếc áo choàng lớn cùng màu, dáng người cao, chân dài, vai rộng eo hẹp, ngược gió mà đến. Tóc đen được buộc hết lên lộ ra khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ. Đôi mắt đen như mực, sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng thanh tú, khuôn hàm tuấn mỹ, cả người hoàn mỹ như được khắc ra từ ngọc.
Người đó mặt không biểu cảm cưỡi lên con ngựa đen cường tráng, khiến những nữ tử, phụ nhân hai bên phải ồ lên đỏ mặt.
“Người này là La Sát tướng quân trong truyền thuyết?” Có người ngạc nhiên hét lên.
Là La Sát trong truyền thuyết gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật! Vậy mà lại là một mỹ nam!
“Cái gì mà La Sát? Rõ ràng là thần tiên hạ phàm."
Một câu nói như vậy truyền ra đám người, mọi người nghe xong đều im lặng gật đầu. Thần thánh trên trời cũng chỉ có thể đẹp đến thế này thôi.
“Này, ta nghe nói tên của La Sát tướng quân là Lục Ngạn, sao nghe quen tại quá vậy?” Trong đám người lại có một tiếng xì xào bàn tán.
"Các ngươi còn nhớ hai năm trước, Linh Vận Quận Chúa và Dương Thạch Quận ... khụ khụ, Thái Tử phi tranh giành một mã nô không?"
Năm đó Dương Thạch Quận Chúa đã gả cho Thái Tử làm Thái Tử phi, vẫn tùy ý kiêu ngạo nuôi nam sủng như cũ. Mà Linh Vận Quận Chúa phô trương uy phong một thời lại ngày càng ốm yếu ru rú trong nhà, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Điều này có liên quan đến sự quật khởi của Hưng Nguyên vương và sự xuống dốc của Vị Nam vương.
Nghe người nhắc nhớ, những người đó mới bừng tỉnh: "Chẳng lẽ vị La Sát tướng quân này chính là mã nô năm đó?”
“Cũng có thể chỉ là trùng tên.” Vài người không tin, phản bác lại.
"Ta thấy có vài điểm giống đó."
"Làm thế nào mà một mã nô có thể trở thành một vị tướng quân ..."
Trong thời gian ngắn, có nhiều ý kiến khác nhau.
Ở đằng kia, cỗ xe ngựa lụa lam đang đậu trong góc đột nhiên bước tới, Lưu Kham nhìn thấy cỗ xe treo tên phủ Vị Nam vương thì sửng sốt một lúc rồi cưỡi ngựa tiến đến. Khi nhìn thấy Tĩnh Văn bước xuống khỏi xe ngựa thì ngạc nhiên, sắc mặt cũng thay đổi.
“Tĩnh Văn?”
Tĩnh Văn bối rối gật đầu, liếc vào bên trong xe ngựa.
Lưu Kham càng ngày càng kinh ngạc: "Bên trong là muội muội?"
Tĩnh Văn cúi thấp đầu, gật gật.
Lưu Kham nắm chặt dây cương trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Tĩnh Văn với sắc mặt khó coi lắc đầu, không biết giải thích thế nào.
“Ca ca.” Giọng nói lãnh đạm của Tô Bạch Nguyệt vẫn như cũ, phát ra từ bên trong xe ngựa.
Tĩnh Văn nhanh chóng xoay người nâng rèm lụa lên.
Nữ tử đội mũ trùm đầu, mặc váy dài màu trắng, tay áo rộng eo thon, dáng người tinh tế yểu điệu càng thêm nhu nhược kiều diễm.
Đêm qua trời mưa, mặt đất ngập trong bùn nước dơ bẩn.
Tô Bạch Nguyệt chiếc váy dài màu trắng trên người mình, không muốn xuống xe ngựa, lại đột nhiên cảm thấy trước mặt có luồng gió thổi qua.
Trong tiếng kinh ngạc của mọi người, mỹ nam đang ngồi trên lưng ngựa đột nhiên cởϊ áσ choàng, sau đó nhảy xuống, vứt áo choàng trong tay xuống đất quận Chúa lưu tình.
Mọi người nhìn nhau. Lục Nhạn đi tới xe ngựa, dang hai tay rắn chắc ôm Tô Bạch Nguyệt từ trên xe ngựa xuống.
Nữ tử trong vòng tay vẫn thơm ngát, mềm mại khiến người ta ngày nhớ đêm mong như hai năm trước. Nhẹ nhàng uyển chuyển như cành liễu, dù có bẻ như thế nào vẫn mang vẻ đẹp nhu nhược dịu dàng.
Nam nhân không nhịn được siết chặt vòng tay, khuôn mặt vùi vào rèm che mặt của Tô Bạch Nguyệt, trên mặt lộ ra vẻ mê đắm.
Cuối cùng cũng có được nàng.
Tô Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, sững sờ đứng đó, ngay cả mũ trùm đầu cũng xiêu vẹo xuống như tiên nữ bị làm bẩn vậy.
Tô Nguyệt Bạch: Vừa rồi nàng bị ôm kiểu Quận Chúa?
Tất cả đều hít vào một hơi, đám người ăn dưa trừng lớn đôi mắt to như chuông đồng nhìn bọn họ.
"Lục Lục Lục huynh..." Lưu Kham cũng kinh hãi lắp bắp, cũng quên việc hỏi Tô Bạch Nguyệt chuyện của phủ Vị Nam vương.
Ngược lại, Lục Ngạc vẫn mang vẻ mặt đẹp đẽ bình tĩnh, buông tay đang đặt trên eo mảnh mai của nữ tử ra, xoa xoa. Cái đầu, giọng nói khàn khàn, hai mắt sáng như sao, giọng nói không nén được hưng phấn: “Quận Chúa, ta đã trở về.”
Tô Nguyệt Bạch nhớ đến từ hôn thư, nhớ lại những gì nàng đã làm với vị đại ca này trước đây, không tự chủ được mà run rẩy.
Chỉ trong vòng hai năm, dáng người nam nhân này cao lên rất nhiều như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ hóc môn vậy. Không chỉ cao lên mà thân hình cũng cường tráng hơn rất nhiều. Nhìn bề ngoài gầy gò nhưng vừa rồi khi ôm nàng, trên người đều là cơ bắp ép đau nàng.
Còn có khí tức đẫm máu kia tranh nhau chui vào mũi Tô Bạch Nguyệt, khiến trái tim đang sợ hãi của nàng càng thêm co lai.
Nam nhân duỗi tay chỉnh lại mũ cho Tô Bạch Nguyệt, khóe môi mỏng chậm rãi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Nhìn xem, cuối cùng thì nàng vẫn về bên ta.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nhìn xem, nam chính đáng yêu làm sao”