Chương 19

Tĩnh Văn mím môi thở dài, sau đó cẩn thận đẩy cửa nhà chính ra, chỉ thấy Tô Bạch Nguyệt cuộn mình trên giường, sắc mặt trắng như tuyết.

Cơ thể vốn mảnh mai yếu đuối sau khi phủ Vị Nam vương gặp nạn lại ngày càng xanh xao vếu ớt, Tĩnh Văn nhìn mà đau lòng.

Thật ra, Tô Bạch Nguyệt không hề tiều tụy như vậy, nàng chỉ quá đói bụng thôi. Và bởi vì nàng biết rõ cốt truyện nên nàng biết Vị Nam vương và Vị Nam vương phi sẽ sống lâu trăm tuổi. Ca ca ngốc của nàng sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực của nam chính.

Trong cả cái phủ Vị Nam vương này trừ nàng ốm đau mất sớm, mọi người đều sống rất tốt.

Mặc dù cốt truyện bây giờ hơi lệch hướng nhưng Tô Bạch Nguyệt tin mọi thứ sẽ sớm trở lại đúng quỹ đạo.

Tuy bây giờ đã vào xuân sắp sang mùa hè nhưng cơ thể Tô Bạch Nguyệt không chịu lạnh được, mỗi ngày phải dùng rất nhiều than không khói quý giá.

Nàng nằm trên giường, trong phòng có một chậu than không khói nhỏ đang cháy. Khoác lên mình áo lông chồn, trên tay cầm một tách trà ấm, tỏa ra hương thơm tinh tế. Trên cái bàn nhỏ phía trước là một giấy hôn thư với nét chữ cứng cáp có lực, rồng bay phượng múa.

Tô Bạch Nguyệt đắn đo suy nghĩ ba ngày, cảm thấy nếu Linh Vận Quận Chúa rơi vào hoàn cảnh giống nàng, nàng ta sẽ làm sao đây?

Tất nhiên là đồng ý với Lục Ngạn.

Mặc dù Linh Vận Quận Chúa không thích gần gũi với người khác, cũng rất xa cách với Lưu Kham và cha mẹ ruột cũng rất xa cách nhưng lại là một người con hiểu thảo.

Mấy ngày nay Vị Nam vương đau bệnh, Tô Bạch Nguyệt làm nữ nhi cũng thường xuyên hầu hạ thuốc thang. Vị Nam vương phi sợ nàng mệt nên khuyên nàng trở về.

Phủ Vị Nam vương bây giờ không thể so với trước kia, việc chi tiền giảm xuống nhanh chóng, ngay cả người làm trong viện của Vị Nam vương và Vị Nam vương phi cũng giảm đi một nửa. Vì để Tô Bạch Nguyệt có thể sống thoải mái, nha hoàn trong viện nàng vẫn như cũ. Thậm chí, chi tiêu ăn mặc đã duy trì như trước.



Tuy nhiên, Tô Bạch Nguyệt vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, gia đình giàu có phía sau nàng đang bên cạnh bờ vực phá sản.

Loại than không khói trước đây nàng dùng sẽ không có chút than vụn nào. Nhưng bây giờ đáy chậu than lại xuất hiện một lớp than vụn. Mặc dù đã được giấu rất kỹ nhưng vẫn bị Tô Bạch Nguyệt phát hiện ra.

Hu hu hu, nàng không còn cơ hội phô trương nữa? Đã nói để nàng chết không đau trong ổ giàu sang quyền quý mà?

Tô Bạch Nguyệt rơi vào cảnh đau buồn vì đói.

Vào ngày thứ tự sau khi giấy đăng ký kết hôn được gửi đến, Tô Bạch Nguyệt giấu mọi người ký vào hôn thư, bảo người mang đến Hà Bắc.

Vài ngày sau, một vị mãnh tướng dưới trướng phủ Ngụy An vương dẫn theo mười kỵ binh tấn công doanh trại mười vạn đại quân của vua Hà Giang vương. Mạnh mẽ quét sạch ngàn quân, từ trong mười vạn đại quân cứu được Lưu Kham đang bị giam giữ.

Trận chiến này khiến thanh danh Lục Ngạn truyền ra xa và trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong kinh thành.

Tô Bạch Nguyệt biết, ca ca ngốc nghếch của nàng chắc hẳn đang rất cảm kích, khóc lóc ôm kẻ biếи ŧɦái đã uy hϊếp muội muội hẳn.

Chỉ số thông minh chỉ có thế, chẳng trách chỉ có thể làm chó săn của nam chính.

Trận chiến này kéo dài hai năm.

Vào đêm trước Tết Trung thu năm thứ ba, đại quân cuối cùng cũng đã trở về trong chiến thắng.

Cửa thành được mở rộng, hai bên có rất nhiều người dân đến xem, tất cả đều muốn nhìn thấy phong thái của vị La Sát tướng quân trong truyền thuyết.

Vị La Sát tướng quân này xuất hiện từ cuộc đột kích tấn công vào quân địch hai năm trước, sau đó lập ra vô số chiến công trên chiến trường. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, hắn đã từ một tên không ai biết đến trở thành chủ đề nóng hổi hàng ngày của các nước chư hầu.



Vị tướng tài giỏi như vậy, nước chư hầu nào cũng đỏ mắt ghen tị ước gì giành được người về dưới trướng mình. Vài nước chư hầu thậm chí còn vẫy cành ô liu về phía hắn, nguyện gả Quận Chúa cho hắn.

Ai ngờ vị La Sát tướng quân lại nói: “Đã là người có hôn ước.” Thực sự rất đáng tiếc.

Nữ nhân đó dù có tốt đến đâu cũng không có địa vị cao quý như Quận Chúa, có thể khiến hắn một bước lên trời. Vị La Sát tướng quân này thật sự không có đầu óc.

Gió lạnh tản mát, hương bạc quế tỏa ra.

Đúng lúc mọi người đang ngẩng đầu mong chờ, một cỗ xe ngựa lụa lam lặng lẽ từ góc phố rẽ qua

Có người chú ý tới xe ngựa, vừa tránh khỏi liền nhìn thấy con ngựa trắng đang kéo cỗ xe, lập tức kinh ngạc quay đầu kề tại nói nhỏ với người kế bên.

"Cỗ xe ngựa này không phải là của Linh Vận Quận Chúa sao? Sao bây giờ lại tồi tàn thế này?”

Mọi người vẫn nhớ rõ khi Linh Vận Quận Chúa ra khỏi thành nghênh đón Kiến uy đại tướng quân chiến thắng trở về có bao nhiêu giàu có bao nhiêu cao quý.

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Bây giờ Phủ Vị Nam vương xuống dốc rồi.” Người nọ vừa nói xong, cổng thành truyền đến một trận xôn xao.

Sự chú ý của mọi người chuyển qua bên đó.

Con đường ngoài cổng thành, từ xa đã có một đoàn người đi tới.

Dù có nhiều người nhưng luôn có hạc trong bầy gà, người nổi bật mà chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra giữa đám đông.