Nguyễn Niệm Ninh là người đầu tiên lấy lại tinh thần:
“Giai Nam, em sao thế? Sao chị lại lừa em được? Đừng nghĩ lung tung nữa. Bác sĩ nói đầu em bị thương, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Hoắc Giai Nam nhìn chằm chằm vào cô, hỏi:
“Vợ ơi, chị thực sự yêu em sao?”
Nguyễn Niệm Ninh khéo léo tránh ánh mắt của cô khi kéo chăn lên đắp cho cô, trả lời:
“Yêu chứ.”
Hoắc Giai Nam cười nhạt trong lòng. Nói không lừa em, vậy mà quay đầu đã lừa rồi.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, kèm theo một giọng nói phấn khởi:
“Dì Hứa, dì yên tâm đi. Bác sĩ nói ca phẫu thuật của Giai Nam rất thành công, có khi giờ cô ấy tỉnh rồi.”
Cửa mở ra, bà nội của Hoắc Giai Nam, được một người phụ nữ trẻ tuổi dìu vào phòng.
Người phụ nữ này mặc một bộ vest cao cấp, cắt may vừa vặn, trông khoảng 27-28 tuổi. Cô ấy toát lên vẻ tự tin, mái tóc đen dài buông nhẹ sau lưng, làn da trắng mịn, trang điểm tinh tế, nụ cười đúng mực. Cô ấy nói chuyện với bà nội vừa thân thiết vừa hoạt bát.
Hoắc Giai Nam nghĩ thầm: Người này là…?
“Lão phu nhân đến, Mạnh tiểu thư cũng đến,” chị Vương và chị Mai đứng lên, cung kính chào.
Bà nội hỏi:
“Tiểu thư tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi ạ, thiếu phu nhân đang chăm sóc cô ấy.”
Nguyễn Niệm Ninh nghe tiếng, đi đến mở cửa:
“Bà nội, chị Mạnh.”
“Giai Nam thế nào rồi?”
“Cô ấy đã tỉnh, đầu không còn đau nữa, vừa rồi còn đi vệ sinh một lần.”
Bà nội chỉ ừ một tiếng, rồi nhìn về phía cháu gái của mình.
“Bà nội.” Hoắc Giai Nam khẽ gọi, chống tay ngồi dậy. Nguyễn Niệm Ninh định đỡ cô nhưng một người khác đã nhanh tay hơn.
Mạnh tiểu thư đã vòng tay ôm lấy lưng cô, đỡ cô ngồi dậy và chỉnh lại hai chiếc gối sau lưng.
“Giai Nam, sắc mặt em khá tốt đấy. Trông như em hồi phục rất tốt. Thế nào, còn chỗ nào không thoải mái không?”
Hoắc Giai Nam khách sáo mỉm cười:
“Không, em thấy ổn, không khó chịu ở đâu cả.”
“Em đấy, cưới vợ mà cũng đập đầu chảy máu. Là em mừng quá vì cưới được người trong mộng nên vui quá hóa cuồng phải không?”
Mạnh tiểu thư xoa đầu Hoắc Giai Nam, động tác nhẹ nhàng như một người chị gái đầy yêu thương. Vì đầu cô còn băng, động tác của cô ấy rất cẩn thận.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hoắc Giai Nam được ai đó xoa đầu như vậy. Cô hơi ngại, nghiêng đầu, rụt vào trong chăn.
Mạnh tiểu thư cười:
“Cưới vợ rồi mà vẫn ngại ngùng thế này à?”
Bà nội nói:
“Chị Mạnh đến thăm cháu mà cháu không biết chào người ta à?”
Hoắc Giai Nam nghe vậy liền đáp ngay:
“Chào chị Mạnh.”
Bà nội Hoắc tiếp tục quan tâm hỏi han: “Mấy ngày tới cháu ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt. Niệm Ninh, cô ở lại chăm sóc Giai Nam.”
Nguyễn Niệm Ninh đáp: “Vâng, bà nội, con sẽ chăm sóc Giai Nam thật tốt.”
Bà nội Hoắc lạnh lùng: “Hy vọng cô nói được làm được. Bác sĩ nói Giai Nam bị chấn thương đầu do ngã, tôi không muốn chuyện này lặp lại lần thứ hai.”
Nguyễn Niệm Ninh mím môi, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ sự khiêm nhường và dịu dàng: “Là lỗi của con khi không để ý Giai Nam kịp lúc. Con hứa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Bà nội nhìn cô một lúc rồi nói: “Cô hiểu là được.”
Mạnh tiểu thư bước tới, mỉm cười trêu: “Dì Hứa, dì nghiêm khắc với cô dâu mới thế, Giai Nam nhìn vào chắc đau lòng lắm.” (Trong nguyên tác, Mạnh tiểu thư gọi bà nội Hoắc là “dì”, vậy thì theo vai vế Hoắc Giai Nam phải gọi Mạnh tiểu thư là “dì” hoặc “cô”, nhưng mình vẫn giữ nguyên xưng hô trong nguyên tác là “chị” - có thể tác giả để xưng hô của các nhân vật này theo tuổi tác nhân vật?)
Bà nội Hoắc không nhịn được phản bác: “Ta nghiêm khắc chỗ nào? Ta chỉ nói cho cô ấy biết rằng đã bước vào cửa nhà họ Hoắc thì phải đặt tâm trí vào việc chăm sóc Giai Nam.”
“Dì Hứa, mọi người biết dì là người tốt, biết dì thương Giai Nam nhất. Nhưng Giai Nam giờ đã kết hôn, cô ấy cũng có cuộc sống và kế hoạch riêng. Cháu tin Niệm Ninh sẽ chăm sóc tốt cho Giai Nam. Nhìn hai đứa xem, đẹp đôi thế này, vài năm nữa dì Hứa chắc chắn được bế chắt.”
Bà nội Hoắc thở dài: “Ta đã 75 rồi, e rằng không chờ được đến ngày đó.”
“Dì Hứa, dì nói gì vậy? Dì nhất định phải sống thọ trăm tuổi. Nhà họ Hoắc lớn thế này còn phải trông cậy vào dì!”
Bà nội chậm rãi thở dài: “Hi Ân, chúng ta về thôi.”
“Vâng, dì Hứa.” Mạnh tiểu thư quay đầu làm một mặt hề với Hoắc Giai Nam rồi cùng bà nội rời khỏi phòng.
Hi Ân! Mạnh Hi Ân!!
Hoắc Giai Nam sững người như hóa đá. Đây là lần đầu tiên cô gặp chị Mạnh này, một người trông rõ ràng là kiểu tinh anh nơi công sở, thông minh, nhanh nhẹn. Vừa rồi chị ấy đối xử với cô rất thân thiết, còn đứng ra bênh vực cô và Nguyễn Niệm Ninh. Cảm giác ban đầu của cô với Mạnh Hi Ân rất tốt.
Nếu như chị ấy không phải là Mạnh Hi Ân.
Mạnh Hi Ân, Mạnh Hi Ân…
Cô ấy chính là con gái nuôi nhà họ Hoắc, kẻ đã hợp tác với Nguyễn Niệm Ninh để thâu tóm tài sản nhà họ Hoắc, phá nát tất cả, kẻ đứng sau mọi chuyện trong bóng tối.