"Không cần đâu, tôi tự tắm được. Chuẩn bị cho tôi một chiếc ghế nhỏ, tôi sẽ ngồi trên đó để tắm."
Quản gia Hà lập tức phản đối:
"Không được! Tiểu thư, cô không thể tắm một mình. Phải có người ở bên cạnh. Lần trước Tiểu Mãn đi lấy khăn, cô đã trượt ngã trong bồn tắm rồi. Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa."
Hoắc Giai Nam: "…"
"Tôi sẽ cẩn thận mà, làm từ từ, không để mình ngã đâu."
"Tiểu thư, đầu cô hiện giờ vẫn còn bị thương. Nếu để lão phu nhân biết chúng tôi để cô tự tắm, tôi và chị Vương, chị Mai không gánh nổi trách nhiệm này."
Hoắc Giai Nam thở dài trong lòng. Là một nhân viên văn phòng, cô hiểu rõ nỗi lo của quản gia Hà, chị Vương và chị Mai. Nếu cô gặp chuyện gì, đừng nói chuyện khác, chỉ riêng việc họ mất việc cũng là điều không tránh khỏi. Nhưng bảo cô phải để người khác nhìn thấy cơ thể mình, điều đó…
Nghĩ đến đây, Hoắc Giai Nam cảm thấy toàn thân không thoải mái, vành tai lộ ra bên ngoài băng gạc cũng bắt đầu nóng lên.
Đột nhiên, một bàn tay vươn tới chạm nhẹ vào tai cô.
Nguyễn Niệm Ninh mỉm cười:
"Quản gia Hà, Giai Nam ngại ngùng. Để người khác tắm cho cô ấy, cô ấy sẽ không quen. Để tôi giúp cô ấy tắm, bà chỉ cần hướng dẫn tôi cách làm là được."
Không, không thể nào! "Vợ sói" tắm cho mình sao?!
Thế thì chẳng phải bị "vợ sói" nhìn thấy hết rồi sao?
Hoắc Giai Nam hoảng hốt từ chối:
"Không cần đâu, em tự tắm được, em tự làm được mà!"
Cô quay đầu, định tránh khỏi bàn tay của Nguyễn Niệm Ninh. Nhưng "vợ sói" không chịu buông tha, vẫn giữ lấy vành tai đang nóng bừng của cô.
"Đừng nghịch, Giai Nam. Ngoan ngoãn tắm đi." Nguyễn Niệm Ninh còn ném một ánh mắt đưa tình, khiến Hoắc Giai Nam cứng đờ cả người. "Bác sĩ dặn là đầu em không được để dính nước. Để em tự tắm, đừng nói quản gia Hà, đến chị cũng không yên tâm."
Hoắc Giai Nam: "…"
Nụ cười của Nguyễn Niệm Ninh ngọt ngào, dịu dàng, trông không có chút gì là ác ý. Nhưng Hoắc Giai Nam lại cảm thấy như có gì đó không đúng.
Quản gia Hà thấy vậy, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng. "Thiếu phu nhân và tiểu thư là vợ chồng, thiếu phu nhân lại chăm sóc tận tình như vậy, tiểu thư chắc sẽ không phản đối nữa."
Nhưng bà vẫn có chút lưỡng lự:
"Thiếu phu nhân, việc này là trách nhiệm của chúng tôi. Để thiếu phu nhân làm, có phải sẽ khiến cô chịu thiệt thòi không?"
Nguyễn Niệm Ninh mỉm cười:
"Có gì mà thiệt? Tôi là vợ của Giai Nam, chăm sóc cô ấy là điều tôi nên làm. Sau này, cứ để tôi phụ trách việc này."
Giọng nói của cô mềm mại, thân thiết, không chút khó chịu hay miễn cưỡng, giống hệt một người vợ chu đáo.
Quản gia Hà cười đến không khép miệng được. Trong lòng bà nghĩ: "Thiếu phu nhân cũng không giống như lão phu nhân lo lắng. Cô ấy không phải người chỉ biết hưởng thụ mà không thật lòng quan tâm đến tiểu thư. Nhìn cô ấy sẵn sàng giúp tiểu thư tắm, thật sự bất ngờ mà lại vui mừng."
Hoắc Giai Nam bị đẩy vào phòng tắm trong sự không tình nguyện.
"Thiếu phu nhân, sau khi tắm vòi sen, để tiểu thư ngâm mình trong bồn nước nóng. Massage nước ấm sẽ rất tốt cho sức khỏe của cô ấy." Quản gia Hà nói rõ các lưu ý, sau đó rời đi, để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng son.
Trong phòng tắm, hơi nước mờ ảo.
Nguyễn Niệm Ninh đã cởi bỏ áo khoác từ trước, lúc này ngay cả áo len cũng được tháo ra, chỉ còn mặc một chiếc áo ôm sát.
Lớp áo bó sát làm nổi bật những đường cong tinh tế của cô, vòng một đầy đặn, eo thon gọn, đôi chân dài miên man. Hoắc Giai Nam chỉ liếc qua một cái, lập tức quay đầu đi, thầm cảm thán trong lòng: "Thua, đúng là không bằng."
Nguyễn Niệm Ninh cột tóc lên, để lộ toàn bộ gương mặt tinh xảo. Những đường nét lạnh lùng mà quyến rũ ấy càng thêm sắc sảo dưới ánh đèn mờ. Cô bước tới gần xe lăn, cúi xuống định cởi nút áo của Hoắc Giai Nam.
Khoảng cách bất ngờ rút ngắn, đôi tay thon dài gần như chạm vào phần cổ áo khiến Hoắc Giai Nam như chú thỏ nhỏ giật mình. Cô lùi người về sau, một tay giữ chặt lấy cổ áo:
"Em… em tự làm được!"
Hiện tại, Hoắc Giai Nam đang mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, rất dễ cởi ra.
Nguyễn Niệm Ninh nhìn dáng vẻ cô như sợ bị lợi dụng, không nhịn được cười. Cô là một alpha, lại sợ bị một omega như mình lợi dụng sao?
"Được thôi." Nguyễn Niệm Ninh cũng không miễn cưỡng, đứng thẳng người dậy.
"Chị... chị quay qua chỗ khác."
Nguyễn Niệm Ninh liếc nhìn cô, lắc đầu, rồi xoay người lại.
Áo rất dễ cởi, nhưng đến khi cởϊ qυầи, Hoắc Giai Nam tốn không ít sức lực, còn phiền phức hơn cả khi đi vệ sinh, vì phải cởi hẳn ra.
Nghe tiếng thở hổn hển phía sau, dường như rất tốn sức, Nguyễn Niệm Ninh quay lại, không nói một lời, đỡ cô đứng dậy, bảo cô vịn vào tay cầm trên tường, sau đó ngồi xuống nhanh nhẹn kéo phăng chiếc quần của cô xuống, cả đồ lót cũng bị kéo theo.