"Xin lỗi?" Hoắc Giai Nam nhíu mày. Hai người đã từng xảy ra mâu thuẫn gì sao?
Hoắc Giai Nam kéo tiếp các trang tin nhắn, quả nhiên nhìn thấy một loạt tin nhắn giận dữ của nguyên chủ:
"Nguyễn Niệm Ninh, tại sao chị không nghe điện thoại của em?! Chị đang làm gì vậy? Những tin đồn trên hot search có phải thật không?"
"Có đúng là chị đang qua lại với cái diễn viên nhỏ họ Ngụy kia không?"
"Đồ đàn bà đê tiện! Chị có xứng đáng với tình yêu em dành cho chị không?!"
"Em biết chị coi thường em là một kẻ tàn tật. Ngay từ đầu chị chỉ để ý đến tiền nhà họ Hoắc thôi!!!"
Hoắc Giai Nam lướt tiếp lên trên, phát hiện những cơn nghi ngờ, giận dữ, điên cuồng của nguyên chủ cứ lặp đi lặp lại cách vài ngày. Chỉ cần Nguyễn Niệm Ninh không nghe điện thoại kịp thời, hoặc trong ảnh truyền thông có khoảnh khắc Nguyễn Niệm Ninh cười với ai đó, hay thậm chí chỉ là một bức ảnh đối mặt với nam chính trong cảnh phim, nguyên chủ sẽ lập tức mất kiểm soát, buông ra đủ mọi lời lẽ độc ác, đầy ác ý.
Vài ngày sau khi bình tĩnh lại, nguyên chủ lại gửi lời xin lỗi với giọng điệu hết sức hạ mình.
Một bên cuồng nhiệt, một bên nghi ngờ, một bên tổn thương, một bên cầu xin tha thứ.
Hoắc Giai Nam không nghi ngờ chút nào về tình yêu sâu đậm mà nguyên chủ dành cho Nguyễn Niệm Ninh. Cũng như cô không nghi ngờ chút nào rằng tình yêu đầy nghi kỵ và khống chế đó đã mang đến cho Nguyễn Niệm Ninh áp lực và cảm giác ngột ngạt đến mức nào.
Có lẽ nếu trước khi xuyên sách, Hoắc Giai Nam sẽ nghĩ nguyên chủ thật điên cuồng và bệnh hoạn. Nhưng sau khi trải qua nửa ngày trong cơ thể của một người tàn tật, cô chỉ biết thở dài. Có lẽ người khác không thể hiểu, nhưng cô thì cảm nhận được.
Sự tự ti, nhạy cảm và nghi ngờ của nguyên chủ đều xuất phát từ chính đôi chân tàn tật của cô ấy.
Tắt khung chat với Nguyễn Niệm Ninh, Hoắc Giai Nam chuyển sang mở WeChat của Mạnh Hi Ân. Nguyên chủ dường như rất tin tưởng người chị này, chia sẻ với cô ấy đủ mọi chuyện: từ món quà cô chuẩn bị cho Nguyễn Niệm Ninh, chuyện cãi nhau với vợ, chuyện bị bà nội mắng, đến cả chuyện cô vừa vượt qua một màn chơi trong game.
Họ giống như những người bạn tốt không có gì giấu nhau. Ít nhất, nguyên chủ luôn coi Mạnh Hi Ân là chị gái, là bạn thân.
Ai mà ngờ được, chính người chị thân thiết và đáng tin nhất của nguyên chủ, lại cùng với người vợ cô yêu thương nhất, cấu kết với nhau để chiếm đoạt toàn bộ tài sản nhà họ Hoắc.
Hoắc Giai Nam thở dài lần nữa. Sự phản bội kép từ tình thân lẫn tình yêu, quả thực khiến nguyên chủ trở thành một kẻ đáng thương.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt và thân thể cô. Hoắc Giai Nam kéo chăn ra, xắn ống quần lên để ánh mặt trời chiếu vào đôi chân.
Đôi chân cô gầy guộc, nhợt nhạt một cách bệnh tật. Bốn năm nằm liệt giường đã khiến cơ bắp teo lại, nhìn qua là biết ngay đây không phải đôi chân của một người khỏe mạnh.
Cô nghiêng người về phía trước, đặt tay lên đôi chân xa lạ ấy, nhẹ nhàng xoa. Dù không có cảm giác, dù ánh nắng chiếu lên cũng không mang lại chút ấm áp nào, nhưng ánh mắt của Hoắc Giai Nam không hề tỏ ra ghét bỏ.
Giờ đây, cô là chủ nhân của đôi chân này.
Hoắc Giai Nam vừa xoa bóp đôi chân tàn tật của mình, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh trong, tất cả vẫn tươi đẹp như trước.
Thế giới sẽ không thay đổi chỉ vì cô bị tàn tật.
Mặt trời vẫn mọc từ phía đông, và dòng sông vẫn chảy từ tây sang đông.
Cô thu lại ánh nhìn, mắt dừng trên đôi chân gầy gò, mỉm cười, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp.
Nếu đã đến đây, thay thế nguyên chủ, cô phải sống tiếp, và sống thật tốt.
Giống như lời người bạn của cô từng nói khi đọc truyện:
"Hoắc Giai Nam chẳng qua chỉ là một người tàn tật thôi mà? Cô ấy là tiểu thư nhà giàu đấy! Đời người không thể chiếm hết mọi điều tốt đẹp được."
Đúng vậy, đời người làm sao có thể chiếm hết mọi điều tốt đẹp?
.
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng gọi, Nguyễn Niệm Ninh lo lắng quay lại phòng kiểm tra. Dưới ánh nắng, cô thấy Hoắc Giai Nam đang ngồi trên giường, vừa xoa bóp đôi chân vừa yên lặng lướt điện thoại.
Ánh mắt của Nguyễn Niệm Ninh chợt gợn sóng lần nữa.
Trước giờ, Hoắc Giai Nam rất ngại để người khác nhìn thấy đôi chân của mình. Theo lời của quản gia Hà, ngoài lúc tắm rửa, ngay cả khi đi ngủ cô ấy cũng luôn mang một đôi tất dài mỏng nhẹ, kéo lên tận đùi và giấu dưới váy ngủ. Đêm tân hôn hôm qua, theo yêu cầu của bà nội Hoắc, Nguyễn Niệm Ninh phải massage chân cho cô ấy trước khi ngủ để hỗ trợ phục hồi.
"Cô ấy không thích người khác nhìn hay chạm vào chân mình, nhưng vì rất thích cô, mê đắm cô, có lẽ cô ấy sẽ không phản đối cô massage cho chân cô ấy."
Nguyễn Niệm Ninh từng nghĩ Hoắc Giai Nam có thể phản kháng, nhưng không ngờ phản ứng của cô ấy lại kịch liệt đến vậy, như thể lần đầu biết rằng mình bị liệt đôi chân.