Chương 20

Chu Thiến nhìn về phía Quý Úc, thấy biểu tình của cậu quái dị, thật cẩn thận hỏi:

“Anh Quý anh… vẫn chưa xong sao?”

Quý Úc sửng sốt một lát, vội vàng giải thích: “Không phải, tôi, tôi nhớ ra mình quên cầm di động.”

Nói xong, cậu thong thả mà đi về phía bồn rửa mặt, dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng mới bình tĩnh lại.

Hà Á Chí nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, đi vào hỏi:

“Làm sao vậy?”

Quý Úc giương mắt, nhìn bóng người của Hà Á Chí trắng trẻo mập mạp trong gương, thanh thanh tú tú, ý nghĩ duy nhất đó là:

Khẩu vị của người này cũng quá… mặn rồi…

Chờ Hà Á Chí lại hỏi buổi sáng cậu nói lời kia là có ý gì, Quý Úc mới bừng tỉnh ngộ.

Chu Thiến hắn là một nam sinh!

Khó trách hôm thay bình nước đó mọi người cứ kỳ kỳ quái quái.

Khó trách Chu Thiến cùng Hà Á Chí lại ở chung một phòng ngủ.

Khó trách hắn cao như vậy…

Quý Úc mặt không có biểu tình gì: “Không có gì, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”

Nghe được tên của mình, Chu Thiến tò mò hỏi:

“Nói cái gì vậy?”

Hà Á Chí cười hì hì nói: “Sáng nay anh Quý nói tôi phải đối xử với cậu tốt một chút.”

Quý Úc căn bản không kịp lấp kín miệng hắn, đang lo phải giải thích như thế nào, Chu Thiến liền bá lấy cổ Hà Á Chí.

Giống như hai nam sinh bình thường đang chơi đùa vậy, cô kẹp đầu Hà Á Chí ở nách, vừa chụp vừa nói: “Ngoan ngoãn nghe lời anh Quý, biết chưa!”

“Biết rồi biết rồi, mau buông tay…”

Quý Úc thở ra một hơi, ở trên đường nhìn thấy mấy nữ sinh dáng người cao gầy đều cảm thấy kì quái.

Buổi tối Cố Tông không có về phòng ngủ, Quý Úc mở cửa ban công ra, giữa tiếng ồn ào náo động đi vào giấc ngủ, ngủ liền một mạch đến sáng.

Sáng sớm ngày hôm sau, trường học vô cùng náo nhiệt.

Mất điện.

Hai tiết đầu buổi sáng còn bình thường, vừa mới mất điện một cái, nhiệt độ liền tăng cao, lại không thể dùng điều hòa, không ít bạn học đều xôn xao lên.

“Cậu tiết chế pheromone một chút đi.”

“Mình nóng chết mất.”

“Lòng yên tĩnh tự nhiên mát, cậu khô nóng trong người thì có.”

…………

Thầy Uông đến phòng học trấn an nói: “Kiên trì nốt hai tiết nữa, trường học đã gọi người tới sửa điện rồi, muộn nhất là giữa trưa sẽ có điện.”

Giữa mày Quý Úc nhíu chặt, có chút chịu không nổi.

Rõ ràng cửa sổ đều đã mở ra, hô hấp vẫn có một cỗ mùi hương ngọt nị.

Cậu nhìn sang bên cạnh thì không thấy người bạn ngồi cùng bàn kia đâu, trong lòng thầm nói tên này có phải biết trước sáng nay sẽ mất điện hay không?

Cảm nhận được cảm giác áp bách từ phía sau càng ngày càng mạnh, Hà Á Chí xoay người hỏi:

“Anh Quý không khỏe sao?”

Quý Úc vuốt tóc mái trên trán ra sau, mặt mày hiện lên sự không kiên nhẫn:

“Không khoẻ.”

Vừa nóng vừa phiền.

Cậu dựa ra sau, tùy ý mà cởi bỏ mấy nút áo sơmi ra, hỏi: “Phòng ngủ cũng không có điện sao?”

Pheromone Alpha càng ngày càng nồng đậm trong không khí, Hà Á Chí xem xét sắc mặt hồng nhuận của nhóm Omega trong lớp, gật đầu nói:

“Phòng ngủ cũng không có điện, hình như là tối hôm qua đoàn đội thi công sửa đường sơ suất làm hỏng đường dây điện.”

“Nếu không xin lão Uông cho anh ra ngoài?”

“Thôi,” Quý Úc lắc lắc đầu, “Giữa trưa có việc.”

Thật ra cậu cũng muốn xin nghỉ, nhưng sắp đến giữa trưa, cậu còn phải làm theo cốt truyện.

Nghĩ đến chút nữa còn phải đến nhà ăn, Quý Úc càng bực bội.

Cậu đứng dậy nói: “Tôi đi hóng gió, lúc nào có điện thì gọi tôi.”

Bên ngoài phòng học tuy rằng có điểm nóng, nhưng không có mùi hương phiền lòng, Quý Úc chọn một cái cây có cành lá sum xuê, lười nhác mà dựa vào thân cây.

【Tích tích —— khoảng cách bắt đầu cốt truyện còn 2 giờ 30 phút, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.】

Quý Úc châm điếu thuốc, nói: “Tôi còn không biết nữ chính trông như thế nào.”

Cậu mơ hồ nhớ lại từ ngữ miêu tả nữ chính trong tiểu thuyết.

Tóc ngắn, mặt chỉ to bằng bàn tay, mắt to, mũi cao, môi anh đào gì đó…

Tiểu R trầm mặc trong chốc lát:【Tích tích, thu được phản hồi của ký chủ, khi nữ chính xuất hiện thì Tiểu R sẽ nhắc nhở.】