Chương 19

Mới vừa mở khoá, liền nhận được tin nhắn của Hà Á Chí.

Mr. Hà:【Anh Quý anh còn thức không? Có thứ gì muốn mang về phòng ngủ không?】

Quý Úc suy nghĩ một lát, thong thả mà nhập chữ:【Áo khoác của Cố đại thiếu gia.】

Mr. Hà:【Cười xấu xa.jpg】

Quý:【?】

Ngay sau đó Hà Á Chí chuyển đến cho cậu một bài viết: Khϊếp sợ! Hai giáo thảo nổi tiếng lại làm ra loại chuyện này ở lớp học?!

Quý Úc do dự một lát, nhấn vào.

Đập vào mắt cậu chính là ảnh chụp chính diện cậu cùng Cố Tông đang gần gũi với nhau, tay Cố Tông còn đặt ở trên trán cậu.

Ảnh chụp này có một cảm giác ái muội nói không nên lời.

Đúng như những gì Quý Úc nghĩ, ngay trên đầu có một bình luận ôi mẹ ơi, lúc sau liền có 10 bình luận phản hồi.

HHHH: Có người còn nhớ rõ lúc trước hai người bọn họ có một bài cá cược không? Ông đây đánh cược chính xác rồi!!

Ngoan ngoãn mềm o: Mẹ ơi, các Alpha cũng có thể cùng nhau làm như vậy?

24k thuần: Lầu trên thanh tỉnh lại đi

=.=: Ô ô ô mặt anh Quý đỏ luôn rồi kìa

.: Ảnh chụp không tồi

╮( ̄▽ ̄)╭: Bàn của Cố đại thiếu gia sao có thể loạn như thế?

Bay về phía nam: Vãi đạn, lầu trên nhìn ra trọng điểm rồi! Hai người bọn họ đổi chỗ ngồi?

Người không biết cảm kích: Quý Úc phát sốt ngồi sai vị trí, Cố đại thiếu gia không chỉ không giận, còn đưa cậu ta đến phòng y tế!

???: Đây đâu phải bộ dáng của đối thủ một mất một còn!!

…………

Quý Úc quá quen thuộc với mấy bài viết kiểu này rồi, trước kia nếu cậu gần gũi với các nam sinh khác, mấy nữ sinh trong lớp học sẽ phát ra tiếng cười quái dị, thậm chí còn có người viết thành cả một cậu chuyện.

Quý Úc cười cười, muốn gửi bài cho Cố Tông, mở danh sách bạn bè, mới phát hiện mình cũng không kết bạn với Cố Tông.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Hà Á Chí mang hai cái cặp sách, đứng ngoài cửa gọi: “Anh Quý em tới rồi!”

Y tá của phòng bệnh gửi một ánh nhìn hình viên đạn qua: “Không được quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi.”

Hà Á Chí lập tức im tiếng, rón ra rón rén mà đến gần Quý Úc, dùng giọng nói thầm: “Cảm thấy thế nào rồi? Có thể về phòng ngủ không?”

Quý Úc xốc lên chăn: “Đi thôi.”

Hiện tại cậu đã khá hơn nhiều, chính là ngủ lâu rồi, lưng có chút đau, đầu có chút thiếu oxy, mê mang.

“Chu Thiến cũng đến, cô ấy đến phòng thuốc lấy thuốc rồi.”

Nói lên Chu Thiến, Hà Á Chí nghĩ ra gì đó, buồn bực nói: “Đúng rồi anh Quý, buổi sáng anh nói câu đó là có gì?”

Quý Úc hỏi: “Nói cái gì?”

Hà Á Chí nhắc nhở nói: “Chính là câu bảo em phải đối xử với Chu Thiến tốt một chút.”

Ra khỏi cửa chính là WC, Quý Úc xua xua tay: “Tôi đi giải quyết vấn đề sinh lý đã.”

“Được.”

Hà Á Chí thở dài, dựa tường chờ.

Chu Thiến lấy thuốc xong, thấy chỉ có một mình Hà Á Chí, hỏi:

“Anh Quý đâu? Buổi tối anh ấy cũng muốn ở tại phòng y tế sao?”

Hà Á Chí chỉ chỉ vào bên trong: “Đi WC.”

WC của phòng y tế giống như khu dạy học, chẳng qua có một mùi nước sát trùng.

Quý Úc không có chút sức lực nào, chậm rì rì cởi bỏ khóa kéo, chậm rì rì mà xả nước.

Cậu mới vừa giải quyết xong, bên cạnh đột nhiên có thêm một người.

Quý Úc quay đầu, thấy rõ ràng người tới sau khiến cậu sợ tới mức tay run lên.

Chu Thiến?!

Mẹ ơi?!

Cậu vào nhầm WC nữ hay sao?!

……

Ý nghĩ trốn thoát khỏi đây loé lên ở trong đầu Quý Úc, cậu lập tức phản ứng lại.

Không đúng, WC nữ sao có thể có bồn tiểu?!

Chu Thiến không có lưu ý đến biểu tình cứng đờ của cậu, vô cùng tự nhiên gật gật đầu:

“Anh Quý.”

Cô kéo khóa kéo, móc ra đồ vật gì đó, ngay sau đó là rõ ràng có tiếng nước.

Quý Úc hít hà một hơi, tầm mắt cầm lòng không được mà dời xuống.

Thật lớn.

Đôi tay của cậu run nhè nhẹ, khó có thể tin mà phun ra hai chữ:

“Vãi đạn.”

Vãi đạn!

Vãi đạn!!

Thật là không thể tin nổi!!!