Chương 17

Quý Úc không phản ứng gì, lên giường chơi trò chơi.

Phòng ngủ của ký túc có quy định 11 giờ là phải tắt đèn, phòng tự học thì mở đèn suốt đêm, thường thường có thể nghe thấy tiếng đóng mở cửa.

Quý Úc ôm chăn trằn trọc, nhọc lòng nghĩ về hai người ở phòng 402, mãi đến khi mọi thanh âm đều im lặng, mới mơ mơ màng màng mà đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau tiếng chuông báo thức vừa kết thúc, Tiểu R liền bắt đầu lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói không ngừng.

Quý Úc choáng váng mà ngồi dậy, giọng nói mang theo vẻ khó chịu, qua một hồi lâu mới phát ra tiếng nói:

“Cái gì vậy?”

【Cốt truyện sẽ xảy ra vào giữa trưa ngày mai, nhà ăn tầng 4, mong ký chủ chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt thật tốt, một khi ký chủ bị phát hiện có ý đồ bóp méo cốt truyện, Tiểu R sẽ có hình phạt vật lý lên thân thể của ký chủ.】

“Tôi biết rồi.”

Quý Úc nói xong, mãnh liệt ho khan vài thanh.

Cố Tông đi ra khỏi toilet, giữa mày hơi nhíu: “Cậu bị cảm sao?”

“Ừm.”

Quý Úc chậm rì rì mà xuống giường, lúc đi ngang qua Cố Tông, cảm nhận được một cổ hơi thở lạnh lẽo.

Cậu thoải mái mà nheo mắt lại: “Tôi đi tìm thầy Uông xin nghỉ học.”

Giọng nói của Cố Tông vang lên ở bên tai cậu: “Để tôi nói giúp cậu.”

Quý Úc cười cười, vỗ vỗ vai hắn, chỉ vào mình nói:

“Đây chính là chứng cứ, với lại cũng chỉ là cái cảm cúm bình thường thôi.”

Cố Tông rũ xuống mắt, ánh mắt dừng ở chỗ Quý Úc vừa chạm vào, lông mi mảnh dài che khuất cảm xúc trong đáy mắt hắn.

Nhớ tới thói quen sạch sẽ của hắn, Quý Úc hậm hực mà thu tay lại:

“Tôi có thói quen ôm vai bá cổ bạn bè, không phải cố ý.”

Cố Tông không mặn không nhạt mà ừm một tiếng, đeo cặp sách rồi rời khỏi phòng ngủ.

Lúc Quý Úc đến văn phòng thì Uông Đức Huy lại không ở đây, chỉ có hai ba giáo viên của lớp khác đang ngồi nói chuyện phiếm.

“Học sinh mới tới chuyển lớp một có thành tích rất tốt, nhận được không ít giải thưởng.”

“Thật sao?”

“Tôi có một người bạn trước kia từng dạy học ở trường học của hắn.”

“Hình như là bởi vì ba mẹ đi công tác nên mới chuyển tới đây.”

…………

Quý Úc một bên chờ một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm, mãi đến khi tiết tự học buổi sáng kết thúc, thầy Uông mới đi vào văn phòng.

Thấy Quý Úc đứng ở bên bàn làm việc, trong lòng thầy Uông hơi chột dạ một chút:

“Có chuyện gì vậy?”

Quý Úc ho khan hai tiếng: “Em bị cảm, hình như còn phát sốt, nên em muốn xin nghỉ.”

“Không tin thầy sờ thử xem.”

Con ngươi đen nhánh của cậu sáng lấp lánh, khóe miệng cười như không cười, bày ra một bộ “Em bị bệnh em xin nghỉ đường đường chính chính”.

Thầy Uông trong nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có gây chuyện thì tốt.

Hắn lập tức lấy đơn xin nghỉ ra, hỏi: “Em muốn đến phòng y tế hay là muốn đi bệnh viện?”

Quý Úc suy nghĩ một lát, có chút tiếc nuối mà nói: “Đến phòng y tế ạ.”

Hiện tại cả người cậu mềm như bông, không nhấc nổi chân để mà ra ngoài chơi đâu.

“Quý Úc, lúc nào về phòng học thì em gọi luôn Cố Tông cùng Chu Thiến đến đây giúp thầy.”

“Vâng.”

Tin tức có học sinh chuyển trường đến đã truyền ra khắp trường, các bạn học bàn chuyện khí thế ngất trời, mười câu nói thì có tám câu đều là về học sinh chuyển trường.

Quý Úc gõ gõ cửa, cố gắng nâng cao âm lượng: “Cố đại thiếu gia, Chu Thiến, đến văn phòng gặp thầy Uông.”

Vốn dĩ cậu không muốn tiến vào phòng học, nhưng Hà Á Chí liên tiếp vẫy tay, Quý Úc đành phải đi vào.

“Có chuyện gì sao?”

Hà Á Chí thần thần bí bí mà nói: “Ngày mai lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới chuyển đến! Hình như là ——”

Quý Úc ngắt lời nói: “Tôi biết rồi.”

Hà Á Chí ngẩn người: “Anh biết rồi?”

“Ừm,” Quý Úc thở ra một ngụm khí nóng, kéo kéo cổ áo, “Tôi còn biết cô ấy có thành tích học tập rất tốt.”

“Cái này mà anh cũng biết?” Hà Á Chí trừng lớn đôi mắt, “Mẹ ơi, anh Quý có phải là anh Quý mà em quen biết không vậy?”

“Cô ấy có xinh đẹp không? Anh cảm thấy em cùng với cô ấy có xứng đôi hay không?”

“Không quen không biết.”

Quý Úc ho nhẹ hai tiếng, nhíu mày nói: “Cậu đối xử với Chu Thiến cho tốt, đừng có nghĩ đến chuyện đứng núi này trông núi nọ.”

Hà Á Chí ngốc ra: “Hả?”

“Hà Á Chí, thầy Uông gọi cậu lên văn phòng.”

“Biết rồi biết rồi,” Hà Á Chí không dám chậm trễ, vội vàng bỏ xuống một câu nói, “Đợi em trở lại nói tiếp.”

Quý Úc ngáp một cái, đầu óc lại bắt đầu choáng váng khó chịu.

Cậu dụi dụi mắt, nằm sấp xuống liền ngủ, mơ mơ màng màng gian cảm thấy cái bàn hôm nay có chút mềm thì phải.

Lúc Cố Tông trở lại phòng học, nhìn thấy chính là một màn này.

Quý Úc ngồi ở vị trí của hắn, ôm áo khoác của hắn, hai mắt nhắm nghiền, hai má hồng hồng, thoạt nhìn ngủ rất ngon.