Chương 14

Cố Tông nhàn nhạt mà nói: “Không có việc gì.”

Quý Úc không có cho hắn miếng băng keo cá nhân mới, mà chỉ nhắc nhở nói: “Không có việc gì thì không cần dán, như vậy miệng vết thương mới nhanh liền.”

Cố Tông ừ một tiếng, ánh mắt dừng ở trên đôi môi hồng nhuận của đối phương.

Hình môi cùa cậu rất đẹp, độ cong của môi trên tạo thành một hình chữ M, khóe miệng tựa hồ mang ý cười trời sinh, có vẻ cậu rất hay cười.

Quý Úc liếʍ liếʍ vụn bánh quy bên môi, đối diện với ánh mắt của Cố Tông.

Cậu sửng sốt, đẩy túi bánh quy qua: “Cậu muốn ăn sao?”

Cố Tông liếc mắt, cầm lấy một cái.

Bánh quy vị nho khô, nhân chocolate, toả ra mùi thơm bơ sữa cùng chocolate ngọt nị.

Quý Úc hỏi: “Ăn đi, ngon lắm.”

Cố Tông khẽ nhíu mày: “Quá ngọt.”

“Cũng không đến nỗi mà,” Quý Úc nhai bánh quy, thuận miệng nói, “Từ nhỏ tôi đã thích ăn cái này.”

Hơi thở của cậu mang theo mùi thơm bánh quy ngọt nị, Cố Tông bất động mà nhìn chằm chằm phần cổ của cậu.

Cả buổi chiều Quý Úc đều rất có tinh thần, cho dù là lúc dễ dàng mệt mỏi nhất, lời thầy Uông nói ra như đang thôi miên, cậu cũng không thấy buồn ngủ chút nào.

Mãi đến khi tan học, trở lại phòng ngủ, thần kinh căng chặt của Quý Úc mới thả lỏng ra, từ từ ngáp một cái.

Hà Á Chí đến mượn dầu gội, thấy cậu như vậy, hỏi:

“Buổi chiều anh không ngủ sao?”

“Ừm,” Quý Úc dựa vào lưng ghế, lười biếng mà nói, “Cố đại thiếu gia làm ảnh hưởng đến giấc ngủ cùa tôi.”

Cả một buổi trưa cậu chỉ ngồi thắc mắc vì sao mình không ngủ được.

Không phải hệ thống giở trò quỷ, thì chỉ có thể là do sự thay đổi giờ giấc sinh hoạt.

Quý Úc nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến một nguyên nhân.

Cậu có thêm một người bạn cùng bàn.

Trước khi xuyên vào đây thì đã một năm cậu không ngồi cùng bàn với ai, hiện tại bỗng nhiên có thêm một vị học bá ngồi cùng bàn, thật là vướng chân vướng tay.

Vì cậu không quen, cho nên khó có thể đi vào giấc ngủ.

Ngẫm lại thì có lẽ đây là lí do hợp lí nhất rồi.

Mắt Hà Á Chí sáng rực lên: “Các anh vừa đi học vừa chơi trò chơi cùng nhau sao?”

Hắn đánh cược chính xác rồi?

Quý Úc liếc nhìn hắn một cái: “Sự tồn tại của hắn làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi.”

“Đợi quen rồi thì sẽ tốt thôi, quen rồi sẽ tốt.”

Hà Á Chí vừa nói thầm vừa đi ra ngoài.

Cửa ban công cùng cửa sổ đều đóng chặt, trong nháy mắt lúc Hà Á Chí đóng cửa lại, phòng ngủ an tĩnh đến mức đáng sợ, giống như thế giới bên ngoài phòng ngủ là một thế giới khác vậy.

Quý Úc tăng âm lượng điện thoại đến mức cao nhất, tùy ý bật một bài nhạc, sau đó đi đến ban công hút thuốc.

Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.

Cố Tông kéo rương hành lý màu bạc đi vào, hắn nhìn quét qua một vòng phòng ngủ, ánh mắt cuối cùng dừng ở bóng dáng đang hút thuốc của Quý Úc.

Hắn nhăn nhăn mày, biểu tình không vui.

Thấy hắn không được vui, Quý Úc dập tắt điếu thuốc, dùng tay phẩy phẩy, hỏi:

“Cậu muốn ở phòng ngủ này sao?”