Chương 7: Bất hiếu

Rõ ràng là bất hiếu, lại còn muốn mang danh hiếu thuận, thậm chí sau này, trong sách, nữ chính Cố Đông Mạch còn nhỏ đã bị gả đi làm đồng dưỡng tức cho người ta, trở về hiếu kính nãi nãi, kết quả lại bị phu thê Cố lão tam lén tìm đến, nói nàng ấy giả tạo, mỉa mai nàng ấy nếu đã hiếu thuận như vậy, tại sao không đón Chu bà tử về phu gia sống những ngày tháng tốt đẹp đi.

Cố Đông Mạch bị chọc tức đến mức bật khóc rất nhiều lần, thậm chí sau khi Cố Đông Mạch trở về đưa bạc cho Chu bà tử để hiếu kính, phu thê Cố lão tam lại lôi chuyện này ra nói, nhất quyết không đưa tiền hiếu kính.

"Cái gì?" Cố lão tam nghe xong, lập tức sốt ruột.

"Nương, con không đi làm mộc thì lấy đâu ra tiền sinh hoạt?"

Chu Vân Lan cười: "Trước đây chi phí ăn mặc của con và thê tử ăn mặc đều lấy từ nhà, cũng chưa thấy con nộp tiền làm mộc lên, không phải con nói làm mộc không kiếm được bao nhiêu sao? Nếu đã như vậy, con còn giữ công việc này làm gì? Chi bằng về nhà trồng rau, ít nhất cũng có rau mà ăn."

"Cái gì? Tam đệ chưa từng nộp tiền làm mộc lên sao?" Cố lão đại và Cố Lý Thị sốt ruột.

Hai người không dám đối đầu với Chuố Vân Lan, nhưng lại không nương tay với Cố lão tam.

"Tam đệ, ngươi làm vậy là quá đáng, không có đạo nghĩa, còn không biết xấu hổ mà ăn vạ ở nhà hay sao? Vừa rồi ở ngoài ruộng còn kêu khổ với ta, ta hận không thể đánh chết ngươi, ta khinh, ngươi tưởng ta không biết ngươi đưa hết bạc cho thê tử của ngươi, mà Cố Dương Thị cũng là đồ tiện nhân, cầm tiền Cố gia ta đi bù đắp cho nương gia, ra ngoài lại kêu gào không có một xu, phải ở Cố gia ta chịu khổ."

"Bà nó chứ, ta càng nghe càng thấy ghê tởm."

"Đại ca, sao huynh có thể mắng thê tử của ta chứ, thê tử của ta cũng không nói sai, nếu không phải ta bất tài, cũng sẽ không để nàng ấy chịu khổ, đúng là ta không nộp tiền làm mộc, nhưng nếu nương không thiên vị huynh và nhị ca thì sao phu thê nhà ta lại phải sống khổ sở như vậy chứ? Thê tử đều là vì muốn tốt cho ta thôi!"

"Trong cái nhà này, chỉ có thê tử của ta là thật lòng đối tốt với ta."

Cố lão đại và Cố lão tam đánh nhau, Cố Lý Thị không những không can ngăn mà còn đứng bên cạnh giúp giật tóc Cố lão tam.

Chu Vân Lan suýt chút nữa bị lời nói của Cố lão tam làm cho buồn nôn, nàng phải cho y xem xem, Cố Dương Thị có phải "thật lòng" đối "tốt" với y hay không.

Chu Vân Lan ôm Cố Đông Mạch, dắt Cố Vân Trinh và Nhị tôn tử nghịch ngợm nhưng cũng khá nghe lời là Cố Khởi.

"Đi, cùng ta ra ngoài?"

Chu Vân Lan khóa hết kho, tủ chén trong nhà lại.

Cũng lười xem ba tên tệ hại kia đánh nhau.

Sau khi hỏi, được ba đứa trẻ đều đồng ý, nàng mới đi ra ngoài.

"Bà ơi, bây giờ chúng ta đi đâu?" Cố Vân Trinh ngoan ngoãn hỏi.

"Đi tìm dân chạy nạn, xác định tá điền, sắp xuân rồi, việc đồng áng không thể đợi được nữa." Chu Vân Lan giải thích.

Cố Vân Trinh do dự hỏi: "Nãi nãi thật sự không cho cha làm ruộng sao? Cha mẹ và tam thúc còn đang đánh nhau, có sao không bà?"

"Không sao cả, bọn họ đều không phải người tốt, đừng học theo bọn họ, con chỉ cần biết, chúng ta không gây sự, nhưng cũng đừng sợ sự."

"Người gây sự tự có người khác xử lý."

Cố Vân Trinh nghe xong, như đang suy nghĩ gì đó.