Chu Vân Lan không tỏ ý kiến.
Ăn sáng xong, Cố Lý Thị lập tức chạy đi dọn dẹp bát đũa.
Lúc này, Chu Vân Lan cũng thay y phục mới sạch sẽ cho Cố Vân Trinh và Cố Khởi, rồi chuẩn bị lễ vật bái sư.
Cố Khởi vừa đi ra ngoài, vừa nắm tay Chu Vân Lan hỏi: "Nãi, bà nói phải giữ lời nhé, cháu thi khảo hạch khai tâm xong sẽ về học nghề, không đi học thi khoa cử nữa."
"Ừ, bà sẽ giữ lời, nhưng mà, điều kiện tiên quyết là cháu phải vượt qua bài khảo hạch khai tâm trong vòng tối đa nửa năm." Chu Vân Lan biết Cố Khởi thông minh, chỉ là cậu bé không tĩnh tâm được, cũng không phải là người có tài đọc sách, người nàng thực sự muốn bồi dưỡng là Cố Vân Trinh.
Còn Cố Khởi, biết chữ cũng là điều bắt buộc.
"Yên tâm, cháu nhất định sẽ vượt qua mà." Cố Khởi tràn đầy tự tin.
Cố Vân Trinh thấy đệ đệ như vậy, không khỏi thở dài, nghĩ thầm, nhất định phải quản đệ đệ cho tốt, học hành nghiêm túc chăm chỉ, không thể để đệ đệ lãng phí cơ hội tốt như vậy được.
"Nãi, cháu sẽ cố gắng." Cố Vân Trinh nhìn Chu Vân Lan đang nắm tay mình, hắn nói với ánh mắt kiên định.
Chu Vân Lan mỉm cười: "Bà tin cháu."
Không hiểu vì sao, Cố Vân Trinh đột nhiên có chút ngại ngùng.
Cố Lý Thị cũng đi theo đến nhà Cố phu tử.
Nói là Cố phu tử, nhưng thật ra là đường huynh xa của Cố lão gia, là người đọc sách duy nhất có công danh trong ba đời Cố gia, vì vậy, trong làng, Cố gia cũng là một dòng họ lớn.
Cố Uông Thị, thê tử của Cố phu tử thấy Chu Vân Lan đứng ngoài cửa, nói là đưa hai tôn tử đến học, bèn nhìn nàng từ trên xuống dưới một hồi: "Ta nói này đệ muội, muội chắc chắn là đưa hai đứa trẻ đến học sao?"
"Không nói đến tiền học, chỉ riêng giấy mực bút nghiên hàng tháng cũng cần một khoản bạc rồi, nhà chúng ta có thể nhận hai đứa trẻ, nhưng không thể gánh nổi tiền giấy mực bút nghiên đâu."
Chu Vân Lan nhớ lại nguyên chủ có quan hệ rất bình thường với Cố Uông Thị, bởi vì nguyên chủ rất ít khi ra ngoài, ngay cả khi gặp gỡ họ hàng trong những dịp lễ tết, phần lớn thời gian cũng chỉ khoe khoang Cố lão gia đối xử tốt với nàng như thế nào.
Điều này đã tạo ra sự thù địch, hơn nữa kể từ khi Cố lão gia qua đời, ba nhi tử nhi tức đã nhiều lần bôi nhọ danh tiếng của nàng ở bên ngoài. Trong mắt Cố Uông Thị, từ sau khi Cố lão gia qua đời, tính tình của Chu Vân Lan càng ngày càng trở nên quái gở, khó gần, lại còn keo kiệt không muốn tiêu bạc, ngay cả nhi tức mang thai cũng ngược đãi, nếu không thì Cố Dương Thị cũng sẽ không thường xuyên chạy về nương gia, nghe nói Dương gia còn thường xuyên nấu thịt cho Dương thị bồi bổ cơ thể, chính là vì Cố Dương Thị bị Chu Vân Lan hành hạ, mang thai mà không được ăn một quả trứng nào.
Chu Vân Lan đương nhiên biết nguyên nhân, nàng mỉm cười nói: "Tẩu tử, ta đã chuẩn bị sẵn sàng mới đến đây, hình như ta chưa từng làm mấy chuyện như mua đồ mà không trả tiền đúng không? Sao tẩu tử lại nghĩ ta sẽ mặt dày đến mức lợi dụng nhà tẩu chứ? Dù sao đi học cũng tốn kém, ai cũng biết mà."
Cố Uông Thị khựng lại, được Chu Vân Lan nhắc nhở bà ta mới nhận ra, hình như vị đệ muội này quả thực không thích lợi dụng người khác, trước đây ngay cả lợi ích nhỏ nàng cũng không chiếm, vậy tại sao bà ta lại vô thức lo lắng nàng sẽ dựa dẫm vào nhà mình chứ?