"Cảnh Lê, cô đừng quên mẹ cô bệnh đang cần tiền. Bây giờ đối nghịch với công ty không phải là ý kiến hay đâu, cô đừng nghĩ rằng leo được lên giường người khác mình sẽ có kết cục tốt đẹp."
Tấn Thiên Vũ ở đằng sau lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo.
Cảnh Lê khó chịu hừ lạnh một tiếng, cố gắng đè xuống sự tức giận đang dâng lên trong lòng, "Vậy thì đưa tôi một điếu thuốc lá, không đưa không đi."
Mẹ nó, Tấn Thiên Vũ thật sự muốn chửi thề.
Cuối cùng chỉ có thể tự mình điều chỉnh lấy hô hấp áp xuống sự tức giận, lấy thuốc lá từ trong túi của mình ra đưa cho cô.
"Còn nhìn cái gì nữa, mau châm lửa đi."
Ngậm lấy điếu thuốc trong miệng, Cảnh Lê không nhịn được lên tiếng thúc giục.
Dựa vào cái gì cơ chứ!
Tấn Thiên Vũ dù trong lòng cực kỳ không hài lòng vậy nhưng cuối cùng cũng phải lấy ra trong túi cái bật lửa, cũng chẳng biết tại sao lại thấy bản thân mình giống như chân chó cao cấp của lão đại
Hít lấy một hơi thuốc lá, Cảnh Lê chậm rãi phun ra a lên một tiếng thỏa mãn.
Cũng chẳng biết cô từ lúc nào đã học được cách hút thuốc, động tác lại còn điêu luyện đến như vậy.
Tấn Thiên Vũ trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, giây tiếp theo nói ra mấy câu khiến cô không nhịn được tức đến hộc máu không nhịn được tức đến hộc máu.
"Cô là con gái sao lại hút thuốc cơ chứ, thứ đồ chơi này dành cho đàn ông chứ không phải mấy cô gái mỏng manh như cô đâu, đây là loại đồ chơi cô có thể sử dụng sao?"
Không được, lúc này còn phải nhẫn nhịn.
"Thuốc cũng đã hút xong rồi, cô có thể đi cùng tôi chưa?"
"Đi cái rắm, anh thật sự muốn bà đây đến công ty với bộ dạng thế này hả? Thật sự không sợ ngày mai sẽ lên trang nhất hay sao?"
Cảnh Lê giờ đây thật sự đã bẩn thỉu đến cực độ.
Sau một đêm tình mãnh liệt, cô vẫn còn mặc bộ lễ phục ngày hôm qua, bước ra đường với bộ dạng như thế này, sau đó lại trải qua một đêm chà đạp mãnh liệt, trông cứ như ba ba vừa vớt lên từ chậu nước, thê thảm vô cùng.
Vậy nhưng sự thật vô cùng tàn nhẫn, cô có sao không không hề quan trọng, chỉ là nếu như để liên lụy đến Tuyết Lăng của bọn họ sẽ không tốt.
Đôi môi mỏng mím chặt, Tần Thiên Vũ cảm thấy bản thân thật sự sắp phun khói tới nơi, giống như sợ cô chạy mất mà lên tiếng "Vậy tôi cùng đi với cô."
Cảnh Lê nghe thấy vậy cầu mà không được, nếu không có anh ta dẫn đường, cô còn sợ không thể tìm thấy ký túc xá ở đâu.
Hai người đi vào trong thang máy, Tấn Thiên Vũ ấn lên tầng trên, cô rũ mi đưa mắt âm thầm nhớ kỹ số tầng lầu.
Lúc thang máy vừa đến, hai người bọn họ tiến đến phòng 1307.
Tấn Thiên Vũ khoanh tay trước ngực đưa mắt nhìn về phía Cảnh Lê.
"Anh nhìn bộ dạng tôi xem có giống người có chìa khóa không? Đúng là thiểu năng trí tuệ."
Cảnh Lê mang theo giọng điệu trào phúng, khóe môi kéo lên gợi sự châm chọc.
Tần Thiên Vũ một lần nữa bị mấy lời này của cô làm cho tức giận đến mức phải hít một hơi lạnh, sau đó trực tiếp ấn lên chuông cửa.
Phía bên trong mau chóng có phản ứng, cửa phòng mở ra, Thôi Tuyết Lăng với khuôn mặt thanh thuần có chút mơ màng từ từ xuất hiện trước mặt bọn họ.
"A Lê, cô không sao chứ?"
Lại là cái dáng vẻ thanh thuần ngây thơ này, Cảnh Lê không nhịn được rùng mình một cái sau đó có chút chán ghét lắc đầu.
Vậy nhưng không hổ là nữ chính nguyên tác, diện mạo cũng thật sự xinh đẹp, trên người mang theo một luồng hào quang đơn giản, đôi mắt giống như vì sao lóe sáng rực rỡ.
"Anh Tấn, vào trong rồi nói tiếp."
Cô nàng từ từ lui về sau, Thôi Tuyết Lăng mời hai người vào trong, thoáng nhìn qua ánh mắt cưng chiều của Tấn Thiên Vũ, cô nàng dường như muốn hỏi cái gì đó, vậy nhưng cuối cùng cũng im lặng không mở miệng.
Cảnh Lê liếc nhìn hai gian phòng đơn giản bên trong, sau đó liền đánh liều đi về phía một gian phòng bên phải.
"Đứng lại, cô còn muốn sử dụng cái thủ đoạn bỉ ổi gì nữa, ngày hôm qua bị trừng phạt còn không đủ sao, cô tiến vào phòng Tuyết Lăng làm cái gì cơ chứ."
Tấn Thiên Vũ đứng ở đằng sau lạnh lùng lên tiếng.
Cảnh Lê cảm thấy ông trời nhất định là đang chơi mình, có quỷ mới biết phòng của cô là ở đâu chứ hả.
Trong lòng thầm chửi thề, Cảnh Lê không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại "Anh quan tâm làm gì cơ chứ, tôi cảm thấy phòng cô ấy tốt hơn không được sao?"
"Anh Tần, có gì từ từ nói chuyện, anh đừng dọa A Lê, anh xem cô ấy sợ đến mức phòng của mình cũng không biết trở về nữa rồi."
Liếc nhìn ánh mắt, Thôi Tuyết Lăng có chút tức giận liếc mắt nhìn về phía Tấn Thiên Vũ một cái, ánh nhìn này thực sự có sức mạnh uy hϊếp với anh ta.
Người kia thái độ liền mềm mỏng xuống, giọng điệu không coi ai ra gì bất đắc dĩ nói "Tuyết Lăng, em vẫn luôn lương thiện như vậy, sớm muộn gì cũng bị người khác hại."
"Anh Tần, anh nói bậy gì vậy chứ, A Lê nhất định sẽ không hại em, cô ấy hôm qua chỉ là nhất thời xúc động mà thôi."
Thôi Tuyết Lăng đứng ở đó dậm chân mấy cái, thành công diễn đạt vai đóa hoa trắng ngốc nghếch.
Cảnh Lê đứng ở đó nhìn thấy tất cả không nhịn được rùng mình một cái, yên lặng hướng về phía nữ chính đưa lên ngón cái.