Thôi Tuyết Lăng là kiểu sinh ra từ trong hào môn, từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương, có các anh trai ở phía trên bảo bọc ưu ái, sau đó bởi vì mơ mộng ảo tưởng nên tiến vào dưới giải trí, rồi lại được các ông lớn mở đường hộ tống, từ trước đến nay chưa từng phải chịu cái gì quá đau khổ.
Cho nên tính tình có chút đơn thuần thánh mẫu, rất phù hợp với thiết lập nữ chính của mấy loại tiểu thuyết này.
Nữ chính đơn thuần khả ái bạch liên hoa vậy nên rất tự nhiên yêu cầu cô phải trở nên đê tiện, chuyên đi quyến rũ đàn ông để làm nền phát triển.
Nếu thật sự bây giờ trở thành boss phản diện, nhất định phải dạy dỗ cô ta một trận.
Chỉ là hi vọng nữ chính không phải thực sự như miêu tả trong tiểu thuyết, nhu nhược đến phiền lòng, tính chiến đấu ngay cả một chút cũng không có.
Một giờ sau, xe đã đậu dưới lầu công ty, Cảnh Lê nói lời cảm ơn với tài xế sau đó bước xuống, cô thậm chí còn lười hỏi tại sao người đó biết được địa chỉ mà đưa đến đây. Dựa theo tính cách của Phi Mạch, nếu như anh ta muốn điều tra một người, sợ rằng còn có thể điều tra ra được rõ ràng 18 đời tổ tông người ta.
Trong lòng không ngừng suy xét liệu có nên hỏi thử tài xế xem biết được gì về chính bản thân mình hay không, đột nhiên ở đằng xa có người đang tiến gần lại đây, trên mặt còn mang theo mắt kính gọng vàng vẻ mặt không vui từ từ tiến đến chỗ cô.
Đánh giá sơ lược, người này chắc chắn không phải tốt đẹp gì!
Ý thức được đối phương là đang nhằm vào cô mà bước đến đây, Cảnh Lê đứng yên ở đó hoàn toàn không cử động, ánh mắt lười nhác đánh giá người đàn ông đang tiến về phía này.
Người đàn ông kia chân mày nhíu chặt, thất vọng lên tiếng quát “Ngu ngốc, cô đến đây làm cái gì trước. Nếu không phải là Thôi Tuyết Lăng cầu xin giúp, cô chính là chết như thế nào cũng không biết, hạ thuốc rồi cho người tới, chuyện đê tiện như vậy nhưng mà cô cũng làm được hay sao, lúc trước tôi đã mù mắt rồi mới có thể nhận cô vào trong công ty.”
Tấn Thiên Vũ?
Nhướng mày một cái, Cảnh Lê dường như đã đoán được thân phận của đối phương đôi phần.
Đây chắc là người đại diện của bọn họ, đồng thời cũng nằm trong hậu cung của Thôi Tuyết Lăng, được xem là một người đại diện vàng, Tấn Thiên Vũ.
Thôi Tuyết Lăng có được nửa bầu trời trong giới giải trí, phần lớn có lẽ là do anh ta chỉ dẫn.
Chỉ một câu nói hỏi về phía Tấn Thiên Vũ, Cảnh Lê lười nhác hỏi lại “Có thể im lặng một chút được không?”
Hiện tại cô đang rất cần một không gian yên tĩnh, sống lại một lần cứ như là thần tiên, tối hôm qua là một trận chiến đấu hăng hái lâu như vậy, đến tận sáng hôm nay cô vẫn chưa kịp tỉnh táo để hưởng thụ cuộc sống thần tiên, đến lúc này thật sự không có tâm tình để nghe người khác đứng trước mặt lảm nhảm mấy lời đó.
Yên lặng?
Tấn Thiên Vũ đứng ở đó hít lấy một hơi.
Chính là hận không thể đánh chết người phụ nữ trước mặt, làm việc sai không nhận còn chưa tính tới, vậy mà còn muốn anh ta im lặng hay sao?
Cô ta chắc là điên rồi hả?
“Cô…đúng là không hiểu chuyện mà.”
Cảnh Lê hoàn toàn không để tâm tới mấy lời này ghét bỏ bước qua người hắn.
“Cảnh Lê cô hôm nay là ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao?”
Cảnh Lê nghe thấy mấy lời này trong lòng không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Cái này quả thật là có chút không đúng, cô gái kiêu ngạo này làm cho Tấn Thiên Vũ hoàn toàn không thể phản ứng lại nổi, cô gái trước mặt và trước đây hoàn toàn không giống nhau.
Cô ta từ trước đến giờ bởi vì hoàn cảnh gia đình nên tính cách sẽ vâng vâng dạ dạ, dù là ghen ghét hay hâm mộ đều sẽ không dám biểu hiện ra ngoài mà giấu hết trong lòng, vậy nhưng hôm nay cô lại sử dụng thái độ kiêu ngạo này để đối đãi với anh ta, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Lẽ nào tối hôm qua lại leo được lên giường của người quyền quý nào rồi hay sao?
Càng nghĩ lại càng thấy có khả năng, Tần Thiên Vũ sắc mặt biến đổi, dùng ánh mắt đánh giá lướt qua người cô, không kiêng nể gì âm trầm đánh giá cả cơ thể.
Rõ ràng vẫn là cơ thể đó, vậy nhưng khí chất dường như lại biến đổi đến kinh ngạc.
Kiêu ngạo cuồng vọng thích làm theo ý mình, nếu như không phải vẫn là khuôn mặt kia, anh ta thật sự sẽ hoài nghi đây không phải là cùng một người.
Giống như từ trước đến giờ hoàn toàn trưa lúc nào có thể khống chế được cô ta.
Tấn Thiên Vũ nhíu chặt mày liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng chỉ có thể hít lấy một hơi sâu áp xuống tất cả tức giận lạnh lùng mở miệng.
“Cùng tôi đi đến công ty, Lạc tổng đang tìm cô.”
“Không đi, bà đây đang buồn ngủ.”
Cảnh Lê đáp lại vẻ mặt không chút kiên nhẫn.
Chiến đấu hăng hái cả một đêm, không ngủ được mấy tiếng đã bị đánh thức, bây giờ toàn cơ thể đau nhức, cô yêu cầu được nghỉ ngơi một thời gian, dù có là thiên quân trên trời bước xuống cũng đừng mong kéo cô đi được.