Chương 5: Cô lại càng thích thừa nước đυ.c thả câu

Cảnh Lê cười như không cười kéo khóe miệng, tiếp nhận lấy ly thuốc trên bàn, ngồi trước mặt mọi người đem viên thuốc tránh thai kia uống vào bụng.

"Đây cũng là điều tự nhiên thôi, cũng chỉ là qua đêm với nhau một lần. Tình thôi mà, bà cảm thấy thiếu gia nhà bà tốt, nhưng đối với tôi kỹ thuật cũng không phải tốt đến thế, vẫn chưa đến mức phải làm liều để bước vào hào môn thế này."

Nói xong câu đó cô cũng không để ý nữa mà xoay đầu rời đi.

"Thiếu gia làm sao lại đem lại phụ nữ bỉ ổi như thế này đến Lê viên cơ chứ."

Nữ quản gia đứng ở đó nhìn thấy cảnh tượng này nhíu chặt mày tỏ vẻ ghét bỏ.

Bà ta nhìn Phi Mạch lớn lên từ nhỏ, ai nhìn thấy bà cũng phải cung kính khom lưng uốn gối, đây là lần đầu tiên bị người khác khinh thường không coi vào mắt thế này, sắc mặt không được mấy vui vẻ, "Được rồi, bảo Lý thúc đưa cô ta về đi, nhất định là phải chú ý cô gái này một chút, nếu như có hành động gì lạ thường..."

Lời nói lạnh lùng cùng với khí thế băng giá nói ra mấy lời này thật sự không dễ nghe.

Tài xế nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng gật đầu rồi chạy nhanh đi theo Cảnh Lê ở phía trước.

Vừa đi ra khỏi cổng biệt phủ, Cảnh Lê trong lòng liền có chút hối hận.

Nơi này không phải nội thành, bốn phía đều cây là cây, đến một con quỷ còn không có chứ đừng nói là muốn tìm xe ở đây.

Một cái biệt thự to lớn hoành tráng, một nữ quản gia lớn tuổi, một cô hầu gái lắm mồm, thật đúng là xứng danh hào môn thế gia mà.

Cảnh Lê không nhịn được trong lòng thầm mỉa mai mấy tiếng.

Cô không có kí ức của nguyên chủ, hiện tại điện thoại lại không có trên người, không một xu dính túi, lại không biết địa chỉ nhà là chỗ nào, đây là muốn cô mọc cánh bay về hay sao.

Đang lo lắng không biết làm sao tìm đường trở về thì đột nhiên có tiếng ô tô vang lên.

"Cảnh tiểu thư, tôi đưa cô về."

Tài xế lý đậu xe trước mặt cô sau đó xuống xe mở cửa cung kính.

"Cảm ơn."

Cảnh Lê nở ra một nụ cười nhạt, khí thế ưu nhã từ từ bước lên xe.

Xe từ từ bước ra khỏi Lê Viên, đi vào trong nội thành.

Dọc đường đi, Cảnh Lê tự hỏi không biết bản thân mình nên có hành động gì tiếp theo.

Theo cốt truyện tiểu thuyết, nguyên chủ sáng hôm nay sẽ bị truyền thông bắt gian trên giường, hỗn chiến nhiều người làm cho cô hoàn toàn nổi tiếng, mà cũng từ sao chuyện này cô hoàn toàn biến mất khỏi quyển sách.

Nói đến đây lại cảm thấy buồn cười, từ nguyên chủ cho đến nữ chính Thôi Tuyết Lăng cứ giống như là mấy diễn viên vô năng, bước ra từ show truyền hình sống còn, vào giới giải trí 1 năm hoàn toàn không thể phát triển nổi, làm cho dân chúng chỉ nhớ đến bọn họ qua nhóm nhạc sống còn kia.

Mà cô ở trong sách lại trở thành một công cụ hoàn mỹ để người ta sử dụng, dùng sự kiện lần này để dẫn dắt tổ hợp bước vào trong tầm ngắm của dân chúng ngày sau, tiếp sau đó là bị nam chính bá đạo tổng tài Lạc Diệc Trần không từ thủ đoạn kiên quyết phong sát.

Sau khi nguyên chủ rời đi, nhóm nhạc đó lại mượn danh tiếng để đồng thời ra album mới, một đường hát vang trở thành một nhóm nhạc nữ nổi tiếng.

Đặc biệt là nữ chính Thôi Tuyết Lăng, ở phía sau có mấy người vì cô ta mà ra tay giúp đỡ, lại càng trở thành nữ minh tinh hot nhất ở thời điểm đó.

Sinh ra cùng một nơi nhưng lại khác nhau về giá trị, thật sự rất phù hợp để so sánh nguyên chủ cùng với vị nữ chính kia.

Treasure dịch ra chính là những kho báu nữ thần.

Khắp cõi mạng đều trở nên náo nhiệt, Cảnh Lê và Thôi Tuyết Lăng lúc này được lôi ra bàn tán về kho báu nữ thần kia.

Kho báu nữ thần, trở thành một từ ngữ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để chỉ những ngôi sao chỉ biết dùng điều xấu để hại người, tất cả những gì trên người chỉ có thứ xấu xa, ghê tởm. Hoặc là để nói người có tài từ từ được chậm rãi phát hiện, quả thật ai cũng là bảo bối, chỉ là có chút khác nhau.

Mà nguyên chủ chính là người trước, Thôi Tuyết Lăng tự nhiên sẽ biến thành người sau.

Vào thời điểm đọc sách, nguyên chủ chính là gieo gió gặp bão, mọi người đều cảm thấy vô cùng sảng khoái khi đọc đến cảnh này, vả mặt vô cùng vui vẻ.

Vậy nhưng hiện giờ khi chuyện này xảy ra ở trên người mình, Cảnh Lê ngược lại cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng khó chịu.

Nếu như đã chiếm lấy cơ thể của người ta, cô tất nhiên phải có trách nhiệm sống tiếp phần đời còn lại, mà từ trước đến nay cô lại không phải là loại người thích bị người ta tính kế.

Cô chính là thích thừa nước đυ.c thả câu, càng sâu càng tốt.

Là một cuốn tiểu thuyết sủng ngọt, Thôi Tuyết Lăng không phải thiết lập của nữ chính nữ cường, ngược lại chính là loại nữ chính tiểu bạch hoa thanh thuần trong sáng đi.