Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Ác Độc Nữ Xứng Sau Ta Đoạt Đoàn Sủng Kịch Bản

Chương 48: Một trăm triệu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi người cho rằng mấy chuyện này đã là điên rồ hết sức.

Cuối cùng lại không ngờ đến Phi Mạch lúc bấy giờ cũng tham gia vào cuộc vui, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía người con gái vẫn đang chăm chú vẽ tranh kia chầm chậm mở miệng "3000 vạn."

Ôi trời...

Xung quanh mọi người không nhịn được hít lấy một hơi lạnh.

Tại sao Phi thiếu bây giờ cũng nhúng tay vào việc này rồi chứ, đúng là có tròn hay để xem mà.

"4000 vạn."

Dường như là sau khi Phi Mạch mở miệng, Lạc Diệc Trần ở phía sau cũng nhanh chóng ra giá.

Thôi Tuyết Lăng khuôn mặt trắng bệch hoàn toàn không tin được, sắc mặt đã nhợt nhạt như tờ giấy.

Cô ta là đệ tử của đệ nhất danh họa cũng chỉ bán được bức tranh với giá 3000 vạn, vậy mà Cảnh Lê này cũng không biết là loại nhân vật nhỏ nào trong giới hội họa lại có thể có được mức giá vượt xa cô ta như thế.

Cuối cùng chỉ cảm thấy trên mặt mình thật sự nóng rát, cảm giác bị vả mặt này vô cùng không dễ chịu chút nào.

"Anh à..."

Tiêu Thất hoàn toàn không thể tin nổi, nhất định là Lạc Diệc Trần điên rồi, cùng với Phi Mạch đấu một trận như thế liệu có đáng giá không?

"Đồ vật cất giữ của bạn tiệc nữ mà tôi dẫn đến lại bị người khác cướp lấy, thế thì còn ra thể thống gì nữa?"

Lạc Diệc Trần nhàn nhạt lên tiếng giải thích, trên môi còn kéo lên một nụ cười khó lường, cố ý nhấn mạnh hai từ bạn tiệc nữ.

Mà ngay sau khi anh ta ra giá, Phi Mạch cũng không hề nghĩ ngợi tiếp tục tăng lên.

Trong lúc nhất thời quần chúng hóng dưa trong hội trường thực sự vô cùng phấn khích.

Bọn họ thật sự muốn biết, người phụ nữ trên khán đài kia rốt cuộc là có tài đức gì lại có thể khiến hai ông lớn quyền quý nhất ở Yến Kinh tranh giành không nể mặt như thế?

Thẩm Viễn Phàm ngồi một bên không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, nhóc con này xem ra là không muốn sống nữa rồi.

Vậy mà lại đồng thời trêu chọc cả Lạc Diệc Trần và Phi Mạch!

Anh ta biết mình hoàn toàn không cùng đẳng cấp để gia nhập trận chiến cùng với hai người đằng kia, nếu không nhất định sẽ đem lại mấy lời bàn tán không hay cho Cảnh Lê.

Mà chỉ với trận đấu của hai người đằng kia cũng đã vang lên mấy tiếng bàn tán rồi còn gì.

Trong chớp mắt, giá cả giờ đây đã được tăng lên tận 9000 vạn.

"100 triệu."

Phi Mạch nhướng mày nói ra một con số, sau đó hướng về phía Lạc Diệc Trần có chút thách thức ý bảo anh ta có thể tiếp tục.

Trong đôi mắt kia ngập tràn du͙© vọиɠ chiếm hữu, cứ như muốn nói cho Lạc Diệc Trần rằng anh ta sẽ tranh đoạt đến cùng, dù cho có bao nhiêu tiền cũng sẽ tiếp tục nâng lên.

Mà so với Phi Mạch điên cuồng như vậy, Lạc Diệc Trần lại có phần lý trí hơn cả.

Hai người bọn họ vốn đã đối đầu với nhau như nước với lửa, bây giờ lại vì một người phụ nữ mà không nể mặt nhau như thế, sau này ảnh hưởng quả thật là quá lớn.

Mà nguyên nhân chủ yếu chính là người phụ nữ Cảnh Lê này hoàn toàn không đáng giá đến vậy.

Nói thẳng ra cô ta bất quá cũng chỉ là công cụ giúp anh ta thử Phi Mạch một chút, anh ta đối với cô hoàn toàn không có chút tình cảm, cũng không cần thiết vì cô mà phải chơi lớn như thế.

Đôi môi mỏng khẽ kéo lên, Lạc Diệc Trần nhìn về phía Phi Mạch mỉm cười "Cảm ơn Phi thiếu đã nâng đỡ, lần này bạn tiệc của tôi lại thu hút sự chú ý của mọi người rồi."

Mà lời này vừa nói ra, Lạc Diệc Trần dường như cũng đã từ bỏ ý định đoạt lấy bức tranh kia.

"100 triệu lần một, 100 triệu lần hai, 100 triệu lần 3. Chúng ta chúc mừng Phi tiên sinh đã đạt được bức tranh của Cảnh tiểu thư, đồng thời phía đại diện cũng thay mặt các gia đình cảm ơn Phi tiên sinh, bức tranh này cũng chính là vật phẩm có giá trị cao nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay."

Thôi Tuyết Lăng ngồi ở đó hoàn toàn không nghe thấy nhân viên đấu giá nói gì nữa.

Trước mắt dần trở nên mù mịt, hốc mắt đỏ hoe, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy nhục nhã như thế.

Mà từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện đều chính là bởi vì Cảnh Lê mà ra.

Chỉ là trung tâm của câu chuyện, cô gái Cảnh Lê kia vẫn đang chìm trong hứng thú vẽ tranh của mình, hoàn toàn không quan tâm đến bức tranh mình vẽ ra bán được bao nhiêu tiền, cũng không biết căn bản bản thân đã trở thành tiêu điểm của hội trường.

Một bức tranh cũng không phải trong chốc lát có thể vẽ ra được, cho nên viên đấu giá cứ như vậy tiếp tục.

Và bức tranh của Cảnh Lê tất nhiên đã đem toàn bộ phim đấu giá mang lên một tầm cao nhất, dù đã trải qua 1 tiếng, bất luận là đồ vật của ai đều sẽ bị lôi ra so sánh một trận.

Mà ngay sau khi buổi đấu giá kết thúc, cô cuối cùng cũng đã vẽ xong bức tranh kia.

Ở góc phòng nhẹ nhàng đặt bút xuống, âm thanh của nhân viên đấu giá vang lên "Chúc mừng Cảnh tiểu thư, bức tranh cô vẽ tối hôm nay trị giá 100 triệu, bức họa này đã được Phi tiên sinh mua lấy."
« Chương TrướcChương Tiếp »