"Tuyết Lăng, thật sự làm anh quá kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, em vậy mà lại là đệ tử chân truyền của Thạch đại sư sao? Cô gái ngốc, đối với anh mà nói bức họa này của em chính là báu vật vô giá nhất."
Tiêu Thất vô cùng tình tứ bày tỏ tình cảm.
"Vậy thì nhất định là Tiêu thiếu bị mù, chưa từng xem qua thứ gì trên đời, lại nhìn thấy một vật đơn giản biến thành báu vật."
Cảnh Lê không nhịn được cười nhạo một tiếng, âm thanh cũng không nhỏ, vừa lúc tất cả mọi người trên bàn đều có thể nghe thấy.
"Nói cứ như cô đã gặp qua rồi ấy, Tuyết Lăng chính là đệ tử chân truyền của Thạch đại sư, cô ấy vẽ tốt hay xấu cũng không đến lượt người thường như cô lên tiếng bình phẩm. Nói còn sợ người khác không biết, tưởng rằng cô có tài năng hội họa đỉnh cao đấy.
Lại nói đến một chút, cô tưởng tài năng vẽ vời của cô cao siêu đến vậy sao? Mau nhìn xem thử một cái, cô rốt cuộc là không lượng sức mình hả?"
Tiêu Thất cười lạnh một tiếng, sau đó giọng nói có chút trào phúng nói.
"Tất nhiên rồi."
Không ai nghĩ đến vậy mà Cảnh Lê sự chấp nhận chuyện này.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía cô gái ở đó, tràn ngập hương vị đánh giá thích thú.
"Có vấn đề gì sao?"
Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn liếc một vòng vô tội chớp mắt mấy cái.
"Cảnh Lê, da mặt cô vậy mà lại dày như thế sao? Cô còn muốn vẽ cái gì chứ? Gà con mổ thóc hả? Đừng có chọc cười tôi như vậy, cô còn không biết đây là trường hợp gì hay sao, hôm nay cô chính là bạn tiệc của Lạc tổng, dù là hành động hay cử chỉ đều sẽ đại diện cho Lạc tổng, cô tốt nhất đừng vứt lấy mặt mũi của ngài ấy như vậy."
Tiêu Thất vẻ mặt khinh thường lên tiếng nói.
"Cũng là anh nói tôi chính là mặt mũi của Lạc tổng, mà là tổng còn chưa nói gì, anh lại gấp rút quản chuyện của tôi như vậy đúng là lo chuyện bao đồng, tôi nói có đúng không, Lạc tổng?"
Cảnh Lê cười nhạo một tiếng sau đó hướng mắt nhìn về phía Lạc Diệc Trần thập phần ám muội.
Lạc Diệc Trần đang chuẩn bị nói cái gì đó thì nhìn thấy nhân viên hội trường đang bày tranh dọn cùng với bàn ghế lên khán đài, đồng thời còn có giấy Tuyên Thành tốt nhất cùng với bút nhọn đã được chuẩn bị sẵn.
Ngay sau đó âm thanh mời gọi của nhân viên đấu giá bắt đầu vang lên "Tiếp sau đây Xin mời mọi người chứng kiến, đồ vật này có chút đặc biệt, nó đến từ bạn tiệc của Lạc tổng truyền thông Tinh Hằng, Cảnh Lê tiểu thư, xin mời Cảnh Lê tiểu thư lên khán đài."
Cảnh Lê Vậy mà vô cùng tự nhiên đứng lên trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người mà đi thẳng đến khán đài.
Vào thời điểm đi ngang qua người Phi Mạch, cô còn cố tình dừng lại một chút hạ giọng thì thầm "Muốn lợi dụng tôi để trở thành cha của Tiêu Thất, Phi thiếu anh một lát nữa nên cố gắng nỗ lực một chút."
Nói xong câu đó lại còn ái muội thở ra một hơi, có thể dễ dàng cảm nhận thấy hơi thở của cô gái chạm vào đôi tay kia, làm cho thân thể người đàn ông cứng đờ, Cảnh Lê ngẩng đầu từ từ đi thẳng về phía trước vô cùng tự tin.
Phi Mạch nguy hiểm nheo mắt nhìn thẳng về phía người phụ nữ đang đi lên khán đài kia, khóe miệng kéo thành một nụ cười thích thú.
"Chúc các vị buổi tối vui vẻ, tôi là Cảnh Lê, rất vui khi gặp được các vị ở đây, yêu cầu mỗi người đưa ra một phần để giúp đỡ. Mà tôi cùng với các vị đại gia ở đây có chút khác nhau, mọi người là trước đó đều đã chuẩn bị sẵn đồ vật, mà tôi là bởi vì quan hệ nên xuất hiện ở đây.
Vậy thì ăn ngay nói thật một chút, thật ra tôi không chuẩn bị trước vật phẩm là do tôi nghèo."
Một câu này đã làm cho mọi người ở đó không nhịn được phì cười một tiếng, sau đó còn nhiệt liệt vỗ tay, vốn dĩ bầu không khí đang yên lặng ngay lập tức trở nên vui vẻ.
"Bản thân là đồ vật hữu hạn nhất, vậy nên tôi quyết định sẽ vẽ nên một bức tranh tặng cho mọi người đi kèm với một nụ hôn có chút dung tục.
Mà yêu cầu về thời gian có chút khẩn trương, vậy nên tôi không đảm bảo trình độ của bản thân có thể vẽ ra được thứ gì, đây giống như chơi một trò nhân phẩm, có khả năng là nhận được một bức tranh tốt, vậy nhưng sau khi nhận về tay mới biết đó chỉ là một vòng tròn đen ngòm.
Chất lượng bản thân tôi không thể đảm bảo, hơn nữa sau khi bán ra tôi cũng không chấp nhận đổi trả, cho nên mấy vị đại gia ở đây có thể bắt đầu đấu giá, vậy nhưng ngàn vạn lần vẫn là nên cẩn thận một chút."
Cảnh Lê hực sự rất biết điều tiết bầu không khí ở đây, cả mọi người đều bắt đầu ồn ào "Tặng một nụ hôn, tặng một nụ hôn kìa."