Cảnh Lê nghe thấy mấy lời này không nhịn được trong lòng cảm thấy buồn cười.
Chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn.
Thôi Tuyết Lăng có thể nói gì cũng đúng nhưng đến phiên cô thì lại hết mực đáp trả.
Thật không hổ danh là tiểu thuyết sủng ngọt mất não, thật sự làm cho người ta không nhịn được muốn hủy hoại đi mấy phần sủng ái này.
"Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao, cũng không thể bởi vì tôi sinh ra đã hèn mọn nên đương nhiên cho rằng cái gì đều có thể ăn vào bụng, tôi cũng không phải là người dễ nuôi sống như vậy."
Cảnh Lê cười nhạt một tiếng sau đó nói ra một câu đầy ý chỉ.
Thôi Vũ nghe thấy mấy lời này nhíu mày không vui, chỉ là sau đó không mở miệng phản bác, rốt cuộc anh ta cũng cảm thấy mình thực sự không hiểu gì về người phụ nữ trước mặt này.
Bên ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào, Cảnh Lê còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì đã thấy Thôi Tuyết Lăng đứng ở bên cạnh vui vẻ lên tiếng gọi "Anh Phi."
Mà một tiếng anh Phi này thật sự làm cho cô cảm thấy ớn lạnh, cả người đều nổi hết da gà.
Đang ở trong vòng trung tâm được mọi người chào đón, nhưng ánh mắt hoa đào của Phi Mạch đại hướng về phía Cảnh Lê mà quét qua. Sau đó dường như đã nói gì với mấy người đằng kia, đem theo Hằng Yến và Tiết Húc Nhiên cất bước đi thẳng về phía bọn họ.
Lạc Diệc Trần theo bản năng nhìn về phía Cảnh Lê bên cạnh mang vẻ dò xét, dường như muốn tìm ra một chút sơ hở từ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Chỉ là Cảnh Lê từ đầu đến cuối vẫn cười nhạt, nhìn về phía Phi Mạch đang đi về hướng này hoàn toàn không có chút biến đổi nào.
"Chị dâu."
Tiết Húc Nhiên cười tủm tỉm sao đó mở miệng kêu to nhìn về phía Cảnh Lê.
"Đừng gọi bậy."
Phi Mạch đi bên cạnh mang theo vài phần đánh giá lên tiếng, sau đó tầm mắt vô cùng không khách khí dừng lại trên người cô, đặc biệt là ở cổ áo chữ V.
Lưu manh.
Trong lòng thầm chửi một tiếng, Cảnh Lê vô cùng tự nhiên bước đến hào phóng đưa tay chào hỏi "Phi ảnh đế, Hằng thiếu, Tiết thiếu, xin chào, lại gặp mặt rồi."
Phi Mạch cũng nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy, đôi bàn tay đυ.ng vào nhau. Ngay vào lúc cả hai sắp thu hồi trong chớp mắt lại dùng một chút lực đem cả người cô kéo vào lòng. Hô hấp ấm áp cùng với hơi thở dịu dàng ở bên tai cô nói nhỏ mấy tiếng, đồng thời dùng bàn tay nhẹ nhàng trêu chọc lấy mấy ngón tay thon dài của cô, nhè nhẹ mà ngứa ngáy.
"Kẻ lừa đảo, lại gặp mặt rồi."
Tất cả đều xảy ra vô cùng nhanh chóng, ngay sau đó Phi Mạch liền nhanh chóng buông tay, tất cả quay lại vị trí cũ nhưng mọi người xung quanh đều nhận ra bầu không khí giữa bọn họ tất nhiên là có mờ ám.
Lạc Diệc Trần nheo đôi mắt nguy hiểm nhìn về phía trước, lơ đãng mở miệng lên tiếng hỏi "Hai người có quen biết gì sao?"
"Không thân."
Hai người đồng thanh trả lời một câu nhạt nhẽo, trên miệng còn kéo lên một nụ cười nhạt.
Mà hành động này cứ như giấu đầu lòi đuôi, xung quanh mọi người cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ hành động thân thuộc như vậy dùng từ thân mật để hình dung thật sự cũng không quá đáng.
Từ trước đến nay Phi Mạch đối với phụ nữ vẫn không có tiếp xúc thân mật gì, bây giờ lại đơn phương chạm vào Cảnh Lê như vậy, lại nói bọn họ không có mờ ám gì, ai mà tin được cơ chứ?
"Đúng không?"
Lạc Diệc Trần bên cạnh kêu lên một tiếng, không giọng nói còn mang vẻ nghiền ngẫm, làm như hoàn toàn không để ý xem lời bọn họ nói là thật hay giả.
"Ôi trời, hôm nay mọi người có mặt thật đông đủ."
Lúc này ở phía sau một lần nữa lại vang lên tiếng chào hỏi, mọi người xoay đầu nhìn lại thì thấy một Phú Nhị Đại mới nổi đang tiến về hướng này thân thiện chào hỏi mọi người.
Có lẽ bởi vì đây chỉ là một nhân vật nhỏ, cho nên những người khác khi nhìn thấy anh ta bước tới sắc mặt cũng không tốt lắm, mà anh ta hoàn toàn không để tâm đến mấy chuyện này.
Ánh mắt dừng lại trên người Cảnh Lê, đầu tiên là kinh ngạc một lúc sau đó quay người nhìn về phía bọn họ chần chừ lên tiếng, "Bạn tiệc đi cùng với Lạc tổng trông thật quen mắt. Ôi tôi nhớ rồi, người này chẳng phải chính là người phụ nữ trong quán bar lần đó của Phi thiếu hay sao.
Ôi trời, Phi thiếu... Tôi đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người không biết xấu hổ bôi đen danh tiếng của mình như thế đấy, chuyện này truyền ra ngoài nhất định là buồn cười mất thôi."
Một câu nói này đã thành công làm cho sắc mặt của vài người ở đây liền thay đổi, mà anh ta cũng làm như không nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Tiêu Thất ở đằng đó lên tiếng nói tiếp "Tiêu thiếu còn nhớ không, lần đó chính là anh đã bỏ thuốc cô ta, anh còn nói nếu như cô ta là phụ nữ của Phi thiếu, thì nhất định là con trai của Phi thiếu."