Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Ác Độc Nữ Xứng Sau Ta Đoạt Đoàn Sủng Kịch Bản

Chương 40: Dù sao tôi từ nhỏ ăn uống đã rất kén chọn, không giống như cô, rau xanh củ cải đều thích hết, ai đến cũng không cự tuyệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian diễn ra buổi tiệc đã đến, Lạc Diệc Trần tiến lên phía trước chào hỏi mọi người đồng thời cắt đứt sự quan sát của Cảnh Lê.

Đối phương là một người đàn ông ngoại quốc, tiếng Trung có vẻ không tốt lắm, mấy câu nói về sao liền trực tiếp dùng tiếng Tây Ban Nha để nói chuyện với Lạc Diệc Trần.

Mà cô đứng ở bên cạnh lắng nghe một cách yên lặng, nghe được người kia nói cô rất đẹp trai, đã cướp đi phong thái của mấy người đàn ông ở đằng sau, cô cũng mỉm cười trả lời khách sáo, anh cũng vậy.

Phát âm tiêu chuẩn cùng với câu chữ rõ ràng, lời nói của cô thật sự vô cùng tự nhiên.

Người đàn ông trước mặt nhìn thấy cô có thể nói tiếng Tây Ban Nha ngay lập tức kích động lên tiếng bắt chuyện.

Lạc Diệc Trần đứng ở bên cạnh nhướng mày không nhịn được trong đáy mắt hiện lên vài phần hứng thú.

Chờ sau khi ban tổ chức rời đi, anh ta nhìn về phía Cảnh Lê lên tiếng hỏi "Cô có thể nói tiếng Tây Ban Nha sao?"

Cảnh Lê lạnh nhạt trả lời "Rất có hứng thú, rảnh rỗi không có chuyện gì làm đã từng tự học qua."

Chỉ là tự học thôi sao?

Tự học mà đã điêu luyện như thế, nếu không có mấy năm rèn luyện căn bản không có khả năng làm được.

Lạc Diệc Trần không nhịn được đưa mắt đánh giá nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.

"Lạc tổng."

Một giọng nói nam xuất hiện đã đánh gãy "ánh mắt đưa tình" của hai người bọn họ.

Người bước tới là đám người Thôi Tuyết Lăng.

"Chào cô, Cảnh Tiểu Thư, tôi là Nhiễm Niệm."

Người đàn ông trước mắt thật sự xinh đẹp hơn cả phụ nữ nhìn thẳng về phía Cảnh Lê không hề lãng tránh vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm không rời.

Cảnh Lê lúc này mới chú ý đến diện mạo quá sức xinh đẹp của người đàn ông đứng trước mặt.

Đây chẳng phải là nam phụ thứ hai trong truyền thuyết hay sao?

Nhiễm Niệm trong tiểu thuyết là một loại tồn tại vô cùng đặc biệt, bởi vì anh ta bệnh kiều.

Khi còn bé anh ta đã không dễ dàng yêu một ai, mà một khi đã yêu thì du͙© vọиɠ chiếm hữu sẽ vô cùng mạnh mẽ, trên khuôn mặt luôn là nụ cười vô hại nhưng thật ra nội tâm lại vô cùng âm trầm, ngoài tối trong sáng đã âm thầm qua lại với mấy con cá trong ao rất nhiều lần.

"Xin chào, lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp anh."

Cảnh Lê nở ra một nụ cười nhạt đưa tay chào hỏi với người đàn ông trước mặt.

Người này không giống với Tiêu Thất mang lại một cảm giác phản cảm. Từ đầu đến cuối chỉ là nụ cười vô hại trên môi khiến cho cô trong lòng có chút thoải mái buông lỏng.

Thêm một người bạn không phải vẫn tốt hơn thêm một kẻ thù hay sao?"

"Không phải lần đầu gặp mặt, lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở công ty rồi, mà lần đó thể hiện của cô thật sự vô cùng sinh động."

Nhiễm Niệm mỉm cười trong lời nói có chút thâm ý.

Mà anh ta đối với cô lại quá mức nhiệt tình làm cho Thôi Tuyết Lăng trong lòng có chút báo động, cuối cùng nghịch ngợm chớp chớp mắt lên tiếng nói "Anh Nhiễm Niệm chính là đạo diễn tài năng trong giới khó gặp được đấy, A Lê, nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này thật tốt."

Cảnh Lê ở một nụ cười có chút mỉa mai "Tôi cho rằng diễn viên chân chính là phải dựa vào thực lực mà đi lên không phải sao? Dù sao thì người giống như Nhiễm Tiên Sinh đây chắc chắn cũng khinh thường những người đi cửa sau mà nhỉ?"

Làm mấy trò này trước mặt người đàn ông khác rốt cuộc là có ý đồ gì đây?

Chẳng phải đây là muốn ám chỉ cô có thể vì quyền vì thế bất chấp tất cả các thủ đoạn mà nắm bắt cơ hội hay sao?

"Ha ha, Cảnh Tiểu Thư suy nghĩ quá nhiều rồi, Cảm ơn cô đã đề cao như vậy, dù sao tôi kỳ thực cũng là một tục nhân đấy."

Nhiễm Niệm không sướиɠ nở một nụ cười.

Mấy người bọn họ đứng ở đó nói chuyện, mà tầm mắt của Thôi Vũ vẫn luôn hướng chặt về phía cô đánh giá, ánh mắt nóng rực thật sự khó lòng bỏ qua được.

"Vị này là ai vậy?"

Cảnh Lê đôi mắt nhìn về phía Thôi Vũ ở gần đó lên tiếng hỏi.

"Đây chính là anh Thôi Vũ, tôi không cho phép cô gây hại đến anh ấy đâu."

Thôi Tuyết Lăng kem chống ôm lấy người đàn ông ở bên cạnh, nở nụ cười nhưng lại mang theo hàm ý cảnh cáo.

"Không phải ai cũng có thể đưa vào mắt tôi đâu, Thôi Đại Tiểu Thư... Dù sao tôi từ nhỏ ăn uống đã rất kén chọn, không giống như cô, rau xanh củ cải đều thích hết, ai đến cũng không cự tuyệt."

Thì nói ra mấy lời này cô còn đưa mắt nhìn về phía Tiêu Thất và Nhiễm Niệm đứng ở gần đó, lại không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Lạc Diệc Trần đứng ở bên cạnh, vô cùng không khách khí nói ra mấy lời trào phúng.

"Cảnh tiểu thư xin tự trọng."

Thôi Vũ đứng ở đó nhíu mày nhanh chóng lên tiếng cảnh cáo.
« Chương TrướcChương Tiếp »