Chương 35: Chào đón bọn họ chính là tuyệt vọng đến vô hạn

Ở trong toilet Ba người bọn họ vẫn đang trò chuyện.

"Bọn tôi dựa vào cái gì để tin cô cơ chứ?"

Tất cả đều là người trưởng thành, cũng không còn là đồ ngốc nữa, làm sao chỉ bằng một câu nói của Cảnh Lê liền khiến cho bọn họ tin rằng cô thật sự chính là người phụ nữ của Phi Mạch.

"Tối hôm qua tại địa điểm đua xe, tôi chính là cùng đội với Hằng Yến và Tiết Húc Nhiên, nếu không phải tôi là người phụ nữ của Phi Mạch, các người cảm thấy tại vì sao một tiểu nhân vật như tôi lại có thể xuất hiện ở nơi đó cơ chứ?

Đương nhiên nếu các người không tin, đêm nay tôi sẽ có thể cho mọi người nhìn qua chứng cứ."

Cảnh Lê chắc chắn lên tiếng nói.

Bởi vì trong nguyên tắc tiểu thuyết, đêm tiệc từ thiện hôm nay sẽ hội tụ tất cả các nhân vật có máu mặt ở Yến Kinh. Mấy loại thiếu gia gia thế hiển hách như Phi Mạch, Lạc Diệc Trần, Tiêu Thất, Nhiễm Niệm, Thẩm Viễn Phàm, Hằng Yến, Tiết Húc Nhiên tất nhiên cũng sẽ xuất hiện.

Mà đêm nay nữ chính Thôi Tuyết Lăng cũng sẽ tới đó, cô ta không phải dùng thân phận bạn nữ đi cùng vào trong, mà là lấy thân phận người đi cùng với anh trai Thôi Vũ của cô ta.

Tại buổi tiệc từ thiện này, nữ chính nổi bật hơn tất cả, đồng thời tạo ra được sự ghen ghét trong nội bộ của ao cá kia. Sau khi thương lượng qua lại, đám phụ nữ hào môn khác nhanh chóng muốn dạy dỗ cô nàng một phen.

Đầu tiên muốn làm xấu mặt cô ta một chút, ngoài ý muốn vậy mà lại hạ dược vào Lạc Diệc Trần, sau đó hai người bọn họ không thể không trải qua một đêm. Cuối cùng là hiện trường bắt gian đầy náo nhiệt, hậu cung cũng mở ra một phen sóng gió lớn.

Mấy loại kịch lớn như vậy hoàn toàn không phải là nơi tiểu nhân vật như Cảnh Lê có thể tham dự tới, chỉ là lần này Lạc Diệc Trần quyết tâm mời gọi như thế, cô tự nhiên lại muốn đến xem thử tình hình như thế nào, dù sao cũng phải sánh với danh xưng tên tuổi đê tiện của mình chứ.

"Nếu cô là người phụ nữ của Phi Mạch, cô hoàn toàn có thể tự mình solo, vì cái gì lại muốn tìm đến chúng tôi cơ chứ?"

Sử Tư Nhan lời nói sắc bén trực tiếp hỏi ra trọng điểm của mình.

"Bởi vì trong mắt tôi... Tôi và các cô rất giống nhau, chúng ta đều đã có mộng tưởng nhiệt tình nhất của tuổi trẻ."

Cảnh Lê cười nhạt nở một nụ cười.

Xem như hiếm khi cô có lòng thương hại muốn đi giúp đỡ người khác, thật ra cô cũng không hi vọng mình có thể đứng nhìn hai thiếu nữ ôm mộng tưởng trong lòng lại bị hiện thực tàn khốc đánh bay đi như thế.

"Chúng ta thật sự có thể thành công sao?"

Vũ Nhất Phỉ chị cảm thấy lo sợ bất an lên tiếng nói.

Dù sao một năm cũng đã trôi qua, chờ đợi thêm nửa năm nữa cũng không phải là vấn đề gì, chỉ là cô sợ, ôm hi vọng quá lớn nhưng cuộc đời lại chị trả cho cô nổi tuyệt vọng đến cực hạn.

"Có tôi ở đây nhất định sẽ thành công."

Cảnh Lê nở một nụ cười đầy tự tin chắc chắn.

Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp kia, hai người bọn họ không nhịn được tin vào lời hứa hẹn này, rằng bọn họ nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ thành công.

Để rồi cả hai không nhịn được lại bắt đầu mơ tưởng về tương lai xa xôi phía trước.

"Được rồi, chúng tôi đồng ý với cô."

Lúc này đây hai người bọn họ không hề do dự, ba người không hề có giấy trắng mực đen, không hề có hợp đồng ký kết mà chỉ dựa vào sự tin tưởng lẫn nhau thành công tạo ra được định ước ban đầu.

Từ trong toilet bước ra, Cảnh Lê nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, người bên kia lên tiếng nói trước "Xin chào, anh là Thẩm Viễn Trạch, là anh hai của em."

"Anh Hai, có chuyện gì sao?"

Cảnh Lê lễ phép mở miệng dò hỏi, khóe môi không nhịn được kéo lên vui vẻ.

Lần này vậy mà lại là Thẩm Viễn Trạch gọi tới, xem ra lần trước Thẩm Viễn Phàm bị cô chọc giận không nhẹ rồi.

"Kết quả kiểm tra đã có, anh đề nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, yêu cầu em đến đây ký tên xác nhận."

Thẩm Viễn Trạch nói tuy rằng bọn họ đã quyết định kêu Cảnh Vũ một tiếng mẹ, vậy nhưng lại hoàn toàn không bị pháp luật ràng buộc về mối quan hệ thân thích với nhau, đề cập đến vấn đề an toàn tới tính mạng, vẫn là nên yêu cầu người nhà như Cảnh Lê đến đây ký tên để giữ lời.

"Được rồi, em sẽ nhanh chóng đến đó."

Cảnh Lê nhanh chóng cắt đứt điện thoại, chào một tiếng với hai người bên trong rồi lại nhanh chóng rời đi.

Ngay sau khi cô rời đi không lâu, Thôi Tuyết Lăng một lần nữa đã xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.

Cả hai vẻ mặt cảm giác nhìn về phía người con gái trước mặt, hoàn toàn không hề vui vẻ, cũng không biết cô ta đến đây với mục đích gì.

"Mấy lời Cảnh Lê nói ở bên ngoài tôi đều đã nghe thấy, nói thật cho các người biết công ty đã quyết định chèn ép để không sát cô ta, đi theo cô ta các người chỉ còn có con đường chết mà thôi."

Thôi Tuyết Lăng nở một nụ cười ôn nhu nhưng sâu trong lời nói lại vô cùng tàn nhẫn.