"Mọi người chính là muốn đem tôi loại trừ ra bên ngoài hay sao? Rốt cuộc tôi đã làm cái gì sai cơ chứ, tôi làm solo một mình cũng là vì ý của công ty. Hay là cô vẫn luôn muốn đuổi tôi ra khỏi nhóm, bởi vì khi tôi đi rồi cô liền có thể trở thành trưởng nhóm hay sao?"
Thôi Tuyết Lăng hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình ích kỷ, ngược lại nghĩ rằng là do Cảnh Lê bài xích cô ta, muốn đuổi cô ta ra khỏi đoàn bởi vì vị trí trưởng nhóm kia.
"Trưởng nhóm là của ai tôi tạm thời không nói đến, dù sao tôi cũng không phải là chủ của truyền thông Tinh Hằng cơ mà."
Cảnh Lê cười trào phúng nhanh chóng phản bác lại
"Nhưng cô đã là bạn đồng hành của Lạc tổng vào yến hội đêm nay, việc cô trở thành chủ của truyền thông Tinh Hằng có gì khác nhau sao?"
Trong nháy mắt Thôi Tuyết Lăng một lần nữa uất ức lên tiếng nói tiếp, lời nói lại còn ám chỉ Lạc Diệc Trần chính là đang có quan hệ mờ ám với Cảnh Lê.
"Cho nên bây giờ cô có được vị trí trưởng nhóm cũng là vì đã từng hôn môi với Lạc tổng sao? Đúng là buồn cười thật đấy, nếu Lạc Tổng có tiếp xúc thân mật với nữ giới thì đều được tính là phu nhân của truyền thông Tinh Hằng thì sợ rằng Lạc gia sớm đã có hậu cung 3000 giai nhân rồi."
Cảnh Lê càng nói trong mắt càng hiện lên vẻ khinh thường, trong lòng lại thầm khẳng định, trong tiểu thuyết nói Thôi Tuyết Lăng này là một đóa hoa vô hại nhất định là dối trá rồi.
"Tất cả đều im miệng lại đi, Lạc tổng là người các cô có thể tùy ý đem ra làm trò tiêu khiển hay sao? Tôi mặc kệ trong lòng các cô có tâm tư gì, tất cả nhanh chóng thu về hết đi, Tuyết Lăng, chuyển đổi phong cách chính là vì đại cục làm trọng, gợi cảm không phải là thấp kém, tôi hi vọng em có thể hiểu được đạo lý này."
Sau khi cắt lời cuộc cãi nhau của bọn họ, Tấn Thiên Vũ nhanh chóng thấp giọng nói tiếp rồi lại quay đầu trấn an Thôi Tuyết Lăng ngồi đằng kia.
Thôi Tuyết Lăng dẩu miệng hoàn toàn không vui vẻ, lau sạch khóe nước trên mắt rồi không nói lời nào chỉ nhíu mày không vui
Anh ta cố ý muốn làm cho nhóm nhạc của bọn họ phát triển, vậy thì tự nhiên cô cũng sẽ phát triển, nhóm nhạc càng nổi tiếng, cô ấy tất nhiên cũng sẽ càng nổi tiếng.
Mà hình như Thôi Tuyết Lăng lại chẳng hiểu được tâm tư trong lòng của anh ta, hiện giờ nếu như không cố gắng kiềm chế thì sau này phải làm sao cơ chứ?
Thôi Tuyết Lăng chỉ vừa nói một câu, Tấn Thiên Vũ liền nhanh chóng phủ định quyết định của mình, anh ta thậm chí đã nghĩ tới việc muốn đưa cô ra ngoài hoạt động riêng lẻ.
Chỉ là nếu như muốn đưa cô ra ngoài hoạt động riêng lẻ, ba người còn lại nhất định phải bị phong sát trong giới, mà đặc biệt là Cảnh Lê, với tính cách và tài năng đó tiềm lực về sau chính là vô hạn, cần phải nhanh chóng thu được cô ta vào tay, nếu không nhất định sẽ có thể phát triển, thậm chí là còn lớn hơn cả Tuyết Lăng.
Tấn Thiên Vũ lộ ra vẻ mặt kia mọi người cũng biết anh ta nhất định là đã thỏa hiệp với chuyện này rồi.
Anh ta là người đại diện, nhóm nhạc này đi đến con đường như thế nào đều là một tay anh ta tính toán, dù sao công ty thực tập sinh có rất nhiều, thiếu đi một Cảnh Lê cũng không phải là chuyện gì quá lớn.
Những người khác cũng không sao cả, cuối cùng chỉ còn có Sử Tư Nhan và Vũ Nhất Phỉ.
Thật vất vả mới tìm được cơ hội như vậy, nếu như bỏ qua lần này sợ rằng bọn họ chỉ có thể dừng bước tại đây.
"Việc này tôi sẽ xem xét một chút, Tuyết Lăng ở lại đây, tất cả tan họp."
Mà lúc này chỉ một câu nói dường như đã quyết định được sống còn của ba người còn lại.
"Thôi Tuyết Lăng, cô đúng là hϊếp người quá đáng."
Sử Tư Nhan nói xong mang theo sự phẫn nộ trong lòng nhanh chóng xoay người rời đi.
Vũ Nhất Phỉ cũng trầm mặc mà rồi bước khỏi phòng họp
Cảnh Lê biết mắt nhìn về phía hai người một cái, trên khóe miệng nở ra một nụ cười châm chọc, sau đó chậm rãi xoay người rời đi, trên mặt nụ cười tươi cũng đã biến mất.
Nếu như cô đoán không sai, chỉ sợ Tấn Thiên Vũ vào thời điểm này nhất định sẽ hạ quyết tâm không sát cô tới cùng, sống sót ở truyền thông Tinh Hằng này sợ rằng có chút khó rồi đây.
Đi ra khỏi phòng họp, Cảnh Lê hướng đến toilet ở gần đó, vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy tiếng Sử Tư Nhan ở phía bên trong gào khóc, lại còn có âm thanh nhẹ nhàng của Vũ Nhất Phỉ ở bên cạnh an ủi mấy câu.
"Hu hu... Làm sao, làm sao lại có người ích kỷ vô sĩ như vậy cơ chứ... Nếu như công ty vô tâm với chúng ta như vậy... Lúc trước tại sao lại muốn thêm chúng ta vào làm gì."
Cảnh Lê đứng ở bên ngoài không nhịn được thở dài một tiếng, sau đó gõ nhẹ vào cửa toilet cách một gian phòng, bên trong tiếng khóc dừng lại một chút.
"Là tôi."
Nghe thấy giọng nói của cô, không khí bên trong cuối cùng cũng thở ra một hơi, hai người bọn họ cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Sử Tư Nhan mở cửa bước ra ngoài, giọng nói hoàn toàn không mấy vui vẻ lên tiếng hỏi "Cô đến đây làm gì, đến chơi cười chúng tôi sao? Chẳng phải cô cứ bám theo Thôi Tuyết Lăng ôm chân là tốt rồi sao."