"Cô uy hϊếp tôi?"
Trong điện thoại vang lên âm thanh tức giận của Tấn Thiên Vũ truyền tới.
"Chỉ là tôi muốn nhắc nhở anh Tấn một chút, nếu như muốn đắc tội với Tiêu thiếu nhà anh thì cứ việc làm. Tôi có thể thu hút nhiều độ hot như vậy là do tôi có bản lĩnh, nếu như anh quá rảnh rỗi muốn tìm đến tôi tính sổ không bằng lợi dụng cơ hội này đưa nhóm nhạc nữ phát triển đi, trở thành người đại diện và của giới giải trí ấy."
Mấy chữ cuối cùng Cảnh Lê cố ý tăng thêm âm điệu mang theo mấy phần trào phúng.
Tấn Thiên Vũ tất nhiên cũng biết mấy lời này cô nói ra đều rất chí lý, dù sao việc cấp bách lúc bây giờ không phải là truy cứu trách nhiệm mà là làm thế nào để TG ngày càng có sức nóng hơn.
"Thời gian gần đây cô tốt nhất nên yên phận một chút, đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa."
Tấn Thiên Vũ cố gắng áp lửa giận xuống lên tiếng cảnh cáo đối phương.
"Yên tâm đi, người không phạm tôi, tôi không phạm người, chỉ cần mấy người Tuyết Lăng các anh không chạm vào tôi, tôi đảm bảo sẽ không gây ra chuyện thị phi, đúng rồi, chuyện phẫu thuật thẩm mỹ đó tìm người xử lý giúp tôi một chút, đừng bôi nhọ tôi thành yêu phi hại nước như thế nữa."
Cảnh Lê ngắt điện thoại không nhịn được cười nhạo mấy tiếng, lúc này chuông cửa ở bên ngoài vang lên, cô đứng dậy đi đến mở cửa.
Người xuất hiện trước mặt vậy mà lại là nữ chính Thôi Tuyết Lăng.
Nhìn qua thì thấy được rõ ràng tinh thần của cô ta không tốt lắm, dưới vành mắt còn có quầng thâm đậm, đây rõ ràng chính là kết quả cho việc tối hôm qua hoàn toàn không ngủ được.
Ôi trời... Người phụ nữ này vậy mà thật sự thức suốt đêm sao?
Không phải bảo chỉ xem Tiêu Thất là bằng hữu thôi hả?
Vậy mà hành động cô ta thể hiện ra hình như không giống như chỉ là đối với bằng hữu thông thường đâu, không hổ danh là Long Hải Đông Vương, đúng là chủ nhân của một ao cá lớn.
Chỉ một câu nói thôi cô ta đã mất ngủ cả đêm, năng lực thừa nhận về mấy chuyện này đúng là có chút yếu kém rồi đấy.
Cảnh Lê không nhịn được cười nhạo trong lòng.
"Tôi đến tìm Cảnh Lê."
Lúc này ở bên ngoài Tiền Toàn bước vào nhìn thấy Thôi Tuyết Lăng đứng ở đó cũng có chút không vui, có thể thấy hai người bọn họ hoàn toàn không hòa hợp với nhau.
Thôi Tuyết Lăng có chút do dự xoay người rời đi, vào lúc nhìn thẳng về phía Cảnh Lê Lê liền bắt đầu giở trò "A Lê... Cô, cô làm sao lại đem mấy người thế này đến ký túc xá cơ chứ?"
Chỉ một câu nói đã thành công làm cho hai người bọn họ hoàn toàn biến sắc.
Tiền Toàn có chút nghi kỵ thân phận của cô ta, nên cho dù trong lòng có mang theo sự tức giận nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Chỉ là cô ấy không dám, không có nghĩa là Cảnh Lê không dám.
"Cô dựa vào cái gì nói cô ấy như vậy chứ?"
Cảnh Lê rút từ trong túi ra một điếu thuốc và một cái bật lửa, chậm rãi hít vào một hơi thật sâu sau đó phun ra một làn khói trắng, giọng nói có chút lười biếng hỏi lại.
Làn khói kia lan tỏa khắp không trung, mà Thôi Tuyết Lăng chứng kiến cảnh tượng trước mặt vẻ mặt càng thêm tối sầm xuống, rõ ràng đã cảm nhận được nguy hiểm.
"Cô, cô ta chuyên môn lừa tiền, dựa vào đàn ông mà lừa tiền đấy thôi..."
Thôi Tuyết Lăng dù trong lòng mang theo sự sợ hãi nhưng vẫn lắp bắp lên tiếng trả lời.
"Lừa tiền cô sao?"
Cảnh Lê hỏi ngược lại.
Người kia nhanh chóng sợ hãi lắc đầu.
"Đàn ông nguyện ý chi tiền cho cô ấy cũng là một loại kỹ năng, hoàn toàn không liên quan tới cô, cô quan tâm mấy chuyện này làm gì cơ chứ, đúng là lo chuyện bao đồng."
Cảnh Lê cười nhạt mấy cái giọng nói mang vẻ mỉa mai.
"Tôi chỉ sợ cô ấy sẽ dạy hư cô..."
Thôi Tuyết Lăng bày ra bộ mặt lo lắng với giọng nói đầy căm phẫn.
"Tôi cũng không ngu ngốc đến mức không phân biệt được đúng sai phải trái, hơn nữa hình như với mối quan hệ của chúng ta cũng không tốt đẹp đến nỗi cô có thể đưa ra mấy lời nhắc nhở kiểu đó."
Cảnh Lê càng nói nụ cười hiện ra càng sâu, sau đó đem hơi thuốc lá ác ý phun thẳng đến mặt người con gái đằng kia.
"Khụ khụ, A Lê, tại sao cô lại nói như vậy chứ, chúng ta không phải là chị em tốt sao?"
Thôi Tuyết Lăng bị hành động này của cô làm sặc mãnh liệt, trong giọng nói dường như có chút tức giận cố kìm nén.
"Chúng ta là chị em tốt sao? Từ khi tôi quyết định hạ thuốc cô, mà cô lại đứng một bên nhìn Tiêu Thất tùy ý đem hạ dược thẳng vào trong miệng tôi một cách bình thản như vậy, tình chị em của chúng ta chẳng phải đã chặt đứt rồi sao?"
Nụ cười trên mặt của Cảnh Lê thoáng chốc trở nên âm trầm nguy hiểm, nụ cười càng thêm thâm độc.
Từ sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ bất chấp nguy hiểm muốn hạ thuốc Thôi Tuyết Lăng bằng được.