Chương 25: Cảnh Lê, cô điên rồi sao?

Cảnh Lê "..."

Tên ngốc này chui từ đâu ra vậy chứ?

Thật sự lười để ý đến đối phương, cô quay bước đi trước.

“Chiếc Ducati Desmosedici D16RR NCR M16 kia cô nói thích,vậy thì cứ đem về mà dùng đi.”

Hằng Yến đứng ở đằng sau lớn tiếng hét lên một câu.

Cảnh Lê vừa đi vừa nhanh chóng lắc đầu từ chối "Không cần đâu, không có bằng lái."

"Chị dâu chị dâu, tôi đưa cô..."

Tiết Húc Nhiên đứng ở đằng sau nhìn thấy cô rời đi liền nhanh chóng chạy theo.

Chỉ là Cảnh Lê nhanh chóng ngồi lên một chiếc Toyota mười vạn ở gần đó.

"Cảm ơn, không cần đâu."

Cô mặc kệ mấy ánh mắt ngạc nhiên ở đằng sau, nhanh chóng đóng cửa xe lại rồi rời đi.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, mọi người đứng ở đó bị cảnh tượng nhanh chóng này doạ sợ đến ngốc rồi.

Thật đúng là... khí thế của phong thái nữ vương mà.

Tiêu Thất vẻ mặt lạnh lẽo đến mức không còn hơi ấm, rất lâu sau đó mới nở ra một nụ cười nhạt quỷ dị.

Khó trách thái độ của cô ta đắc ý như vậy, thì ra đã tìm được cây đại thụ lớn là Phi Mạch ở đằng sau.

Tốt lắm!

Cảnh Lê, cô đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi, ngược lại tôi rất muốn chóng mắt lên nhìn xem thử Phi Mạch có thể bảo vệ cô được bảo lâu.

Tại M quốc.

Phi Mạch ngồi trên ghế được chuyên viên trang điểm sửa soạn, trên người khoác chiếc áo lông vũ đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

"

Cảnh Lê, ngươi lần này là hoàn toàn chọc giận ta, ta đảo muốn nhìn, Phi Mạch có thể che chở ngươi bao lâu!

M quốc.

Ăn mặc áo lông vũ đang ở bị chuyên viên trang điểm hoá trang Phi Mạch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình di động.

"Anh Mạch, đến lượt anh rồi."

Ngay sau khi cửa xe đóng lại, cô trợ lý bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn vị ảnh đế cao ngạo ngồi đằng kia.

Trợ lý nhanh chóng chạy đến xem xét.

Phi Mạch cởi lấy chiếc áo lông vũ trên người đồng thời vứt lấy chiếc di động cho đối phương "Biên tập Video này lại một chút, liên hệ với người bên BGM nhanh chóng đăng lên mạng đi."

Trợ lý nghe thấy lời dặn dò này không nhịn được nghệch mặt ra, đưa mắt nhìn về phía Video ở đằng kia là một hình ảnh người phụ nữ lái chiết mô tô lướt như bay trong gió. Đầu tiên là dáng hình xinh đẹp của người phụ nữa, sau đó là khi chiếc xe dừng lại, cởi bao tay, tháo mũ đội nhanh chóng lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ, hoàn toàn có thể dùng từ mỹ nhân để hình dung.

Xinh đẹp thật đấy.

Khoan đã, hình như đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là... Không lẽ cây anh đào nghìn năm kia nở hoa rồi hay sao?

*

Yến Kinh.

Cảnh Lê vừa mở cửa bước vào trong thì đã nhìn thấy Thôi Tuyết Lăng ngồi trên ghế, dáng điệu này hình như là đang đặc biệt ngồi đợi cô.

"Cô đi đâu vậy A Lê, tại sao bây giờ mới về chứ? Trên người cô còn có mùi hương lạ nhiều vậy, cô vừa đi đâu về vậy chứ?"

Vô cùng khoa trương, cô ta dùng tay che mũi lại kêu lên mấy tiếng.

Mà thời điểm này Cảnh Lê thật sự mệt mỏi, hoàn toàn không muốn uổng phí thời gian của mình để đối phó với cô ta.

Đôi môi hồng khẽ nhếch lên, cô cười như không cười nhẹ nhàng phun ra mấy chữ "Không liên quan đến cô... Lăn đi được rồi đấy."

Nói xong liền ngay lập tức quay trở về phòng, nghĩ đến chuyện gì đó bỗng nhiên dừng lại một chút, lấy di động ra nhanh chóng chuyển khoản cho Thôi Tuyết Lăng ngồi bên kia.

"Lần trước tôi mượn tiền cô 10 vạn, bây giờ trả 15 vạn xem như là gốc lẫn lãi, cảm ơn nhé."

Thôi Tuyết Lăng trừng lớn đôi mắt có chút không thể tin được, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra xác nhận, sau khi nhìn thấy cô vậy mà thật sự đã chuyển tiền cho mình liền vô cùng kinh ngạc hỏi lại, "Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"

Rốt cuộc là nhiều cỡ nào?

Sợ rằng số tiền này còn không phải là số lẻ trong thẻ của cô.

Cho nên Cảnh Lê mới không hề do dự nhanh chóng chuyển đi 15 vạn như thế.

Nụ cười trên khuôn mặt của Cảnh Lê nhạt đi vài phần, sau đó dùng giọng điệu có chút ái muội lên tiếng "Yên tâm đi, tôi không trộm cũng không cướp, số tiền này chính là Tiêu đại thiếu đã tài trợ đó."

Vậy mà lại là Tiêu Thất sao?

Anh ta vì lý do gì phải đưa tiền cho Cảnh Lê cơ chứ?

Không đợi Thôi Tuyết Lăng kịp phản ứng lại, Cảnh Lê đã nhanh chóng quay về phòng đóng mạnh cửa.

Thôi Tuyết Lăng cảm thấy vô cùng ấm ức cắn chặt môi dưới, tay nắm chặt lấy di động muốn gọi cho Tiêu Thất chất vấn, vậy nhưng suy đi nghĩ lại một hồi lại cảm thấy chính bản thân mình không có tư cách.

Bởi vì không lâu trước đây Tiêu Thất đã tình ngỏ lời với cô ta.

Mà cô ta từ trước đến nay chỉ xem người đàn ông kia như là bạn tốt, sau đó để nhanh chóng cự tuyệt.

Đứng ở lập trường của một người bạn mà nói, Thôi Tuyết Lăng hoàn toàn không có tư cách hỏi đến chuyện Tiêu Thất rốt cuộc là đem tiền của mình đưa cho ai.

Vì lo lắng lần này Tiêu Thất đã bị Cảnh Lê lừa, đêm hôm nay đối với Thôi Tuyết Lăng là một đêm dài, hoàn toàn không thể ngủ được.

Tắm rửa xong xuôi, Cảnh Lê ngồi trên giường nhanh chóng chuyển tiền cho Thẩm Viễn Phàm ghi chú rõ ràng là tiền sinh hoạt phí của mẹ đang nằm ở bệnh viện, bật tắt thông báo làm phiền ban đêm, sau đó cô nhanh chóng leo lên giường nằm ngủ.