Bọn họ cũng đã từng thử điều tra qua người em gái Cảnh Lê này, chỉ là cuối cùng mang theo sự thất vọng đến cực độ, cho nên rõ ràng bọn họ vẫn có thể đem đến cho cô cơ hội để phát triển nhưng vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
"Tài nguyên, thậm chí là tiền bạc tôi đều có thể cho cô, nhưng tôi muốn cô về sau hãy trở về nhà thăm mẹ nhiều một chút, đối xử với bà ấy tốt hơn một chút, nếu như cô lại tiếp tục có những hành động hồ đồ như vậy, tôi không ngại cho cô nếm thử cảm giác thân bại danh liệt đâu."
Thẩm Viễn Phàm giọng nói nguy hiểm mang theo vài phần cảnh cáo lên tiếng nói.
"Không cần, cảm ơn, ngày đó mẹ tôi làm mấy chuyện này cũng không phải là vì muốn nhận được trả ơn, mà là vì báo ơn, Thẩm gia các người chưa từng nợ gia đình tôi cái gì. Tài nguyên tốt cũng không cần, tiền tài cũng thế, tôi sẽ tự mình nỗ lực để dành lấy, không cần các người phải lo lắng dùm.
Mẹ tôi bệnh sau này vẫn còn làm phiền các người chiếu cố nhiều hơn, mà tiền viện phí cho bà ấy mấy giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách để chi trả nổi, chắc là phải mượn các người một thời gian, liền tính là tôi mượn của các người. Xin hãy yên tâm, chờ đến khi tôi kiếm được tiền nhất định sẽ trả lại đầy đủ."
Cảnh Lê lắc lắc đầu nói ra một câu bác bỏ hết tất cả tâm ý của Thẩm Viễn Phàm.
Cũng phải nghiêm túc mà nói, cô thật sự không phải là nguyên chủ, cũng không cần những người của Thẩm Gia báo ân, cô cũng không có thói quen nhận lấy ân tình của người khác như vậy. Trên đời này không được phép dựa dẫm vào ai, chỉ được phép dựa vào chính mình lớn mạnh thì mới có thể sống tốt được.
Lúc cô nói mấy lời này gương mặt vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt xinh đẹp làm cho con người ta không nhịn được tin lấy mấy lời kia vô điều kiện.
Mà Thẩm Viễn Phàm ở bên kia dường như cũng đã bắt đầu tin tưởng vào việc cô dường như đã có sự chuyển biến tốt đẹp hơn.
Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng đây là do cô nàng diễn kịch.
Lấy lòng người khác lâu như vậy, đột nhiên lại có sự biến đổi tốt như thế tất nhiên cần phải có nhiều chỗ nghi ngờ, vẫn là nên xem xét kỹ càng hơn.
Dù sao chỉ cần là hồ ly, sẽ không thiếu cơ hội tóm lấy một cái đuôi.
Thẩm Viễn Phàm không nói tiếp, cứ xem như là nghe theo mấy lời mà Cảnh Lê vừa nói.
Hai người bọn họ để lại phương thức liên lạc cho nhau, cô đem toàn bộ 30 vạn vừa mới kiếm được chuyển thẳng cho anh ta.
Sau khi đã nói rõ ràng, cô cũng không muốn đứng đây tiếp chuyện cùng với người đàn ông kia, sau đó nhanh chóng quay người vào trong phòng ngủ giúp Cảnh Vũ thu dọn hành lý, nói chút lời yêu thương giúp cải thiện quan hệ mẹ con.
Sau khi thu thập hành lý thành công, ba người bọn họ cùng nhau xuất phát đến bệnh viện từ dưới trướng của Thẩm Thị.
Sau khi thành công dàn xếp tất cả mọi chuyện cho Cảnh Vũ, hơn nữa cậu phái người hộ tống 24/24 bên cạnh bà, Cảnh Lê và Thẩm Viễn Phàm với từ bệnh viện bước ra ngoài.
Cô từ chối để đối phương tiễn mình đi, dựa vào ký ức của chính bản thân mình đi tàu điện ngầm quay trở về ký túc xá.
Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, Cảnh Lê gọi cho mình một bữa tối đơn giản, sau khi ăn xong một lúc sau điện thoại liền vang lên, là Tiền Toàn gọi đến.
Đối phương báo rằng cô có thể xuống lầu ngay lập tức, Cảnh Lê sau khi thay quần áo xong cũng không hóa trang, cầm lấy cái khẩu trang ở trên bàn nhanh chóng bước xuống dưới.
Phía dưới ký túc xá có hai chiếc siêu xe dừng ở đó, một chiếc Bentley, một chiếc Lamborghini đang đậu ở đó chờ sẵn.
Một chiếc giá khoảng 2900 vàng, đúng là một cái giá trên trời, mà chiếc phía sau khoảng 4700 vạn lại càng đắt giá hơn.
Đúng là thế giới của người giàu khác biệt với người thường mà.
Cô vì 80 vạn đã phải chạy ngược chạy xuôi hối hả đau đầu, mà mấy chiếc xe này hình như cũng là mấy chiếc xe bình thường để vui chơi trong gara của bọn họ.
Ở trong một xã hội thượng lưu quá choáng ngộp và hào nhoáng, cũng không trách được tại sao nguyên chủ lại hắc hóa.
Kéo khóa miệng lên một cái nở ra nụ cười xinh đẹp, đáy mắt của Cảnh Lê hiện lên mấy tia châm chọc sau đó nhanh chóng thu hồi tầm nhìn.
"Cảnh Lê, tại sao cô lại biến thành như vậy chứ?"
Tiền Toàn từ trên chiếc Bentley kia từ từ bước xuống, trên người khoác lên chiếc áo vải nỉ màu nâu nhạt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Lê đang đứng bên này. Mà giờ đây cô mặc trên người một chiếc áo hoodie màu đen thoải mái vận động, chiếc áo trắng lông vũ to rộng mặt bên trong cùng với cái quần lục sắc, trên chân lại mang một đôi boot cao quyến rũ.
Thời điểm trước khi phát hiện ra mấy người đàn ông xung quanh đều thích loại hình như Thôi Tuyết Lăng, nguyên chủ đã không ngừng cố gắng bắt chước đối phương. Vậy nhưng bởi vì phong thái và diện mạo không phù hợp với khí chất quá mềm mỏng như vậy, mọi người nhìn vào liền có cảm giác không cân xứng.
Mà ngày hôm nay cô xuất hiện ở đây từ bỏ việc bắt chước đó, mặc vào phong cách của chính bản thân mình, khí chất bởi vì thay đổi trang phục phù hợp cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất, làm cho người ta có cảm giác thật sự không chân thật, xinh đẹp đến kinh ngạc.