Chương 16: Lời tốt đẹp ai cũng có thể nói được, vậy nhưng đừng chỉ nói mà hãy hành động đi.

"Tôi tính toán đưa mẹ đi đến một bệnh viện tư nhân, điều kiện chữa trị nhất định là tốt nhất Yến Kinh, nếu còn trông chờ vào cô thì chỉ sợ mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa rồi."

Thẩm Viễn Phàm ánh mắt khinh thường ngày càng lộ rõ mạnh mẽ trả lời.

Bệnh viện tư lập dù nói thế nào cũng tốt hơn rất nhiều so với các bệnh viện công, mấy loại bệnh viện này giống nhau ở một điểm là đều phải có thân phận to lớn thì mới có thể bước vào, lấy điều kiện hiện tại của cô mà nói tuyệt đối không có khả năng làm được mấy loại chuyện này.

Cân nhắc điểm lợi điểm hại kỹ càng, Cảnh Lê gật đầu liếc mắt nhìn về phía Cảnh Vũ bên cạnh ý dò hỏi "Mẹ, bệnh tình của mẹ thật sự không thể kéo dài thêm được nữa, hay là nghe theo sắp xếp của anh Viễn Phàm đi, chi phí phẫu thuật mẹ không cần lo lắng, con nhất định sẽ nghĩ cách, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không để người nào làm hại đến mẹ đâu."

"Tiểu Cảnh Lê..."

Cảnh Vũ nghe thấy mấy lời này không nhịn được đôi mắt liền trở nên đỏ hoe, nửa năm không gặp mà đứa con gái này cũng đã trở nên hiểu chuyện rồi, bà ấy thực sự vô cùng vui mừng.

"Thật xin lỗi, mẹ à trước đây là con không hiểu chuyện đã làm liên lụy tới mẹ, làm mẹ thương tâm trong lòng không vui vẻ, về sau nhất định sẽ không như vậy nữa."

Cảnh Lê l*иg ngực phập phồng, thậm chí giọng nói cũng đã có chút nghẹn ngào.

Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, loại chuyện tiếc nuối này, cô nhất định sẽ không để nó xảy ra thêm lần nữa.

"Lời tốt đẹp ai cũng có thể nói được, vậy nhưng đừng chỉ nói mà hãy hành động đi".

Thẩm Viễn Phàm ngồi ở bên cạnh độc mồm độc miệng không nhịn được xen vào.

"Mẹ vào nhà dọn chút đồ đạc đi, con và anh Viễn Phàm ở đây nói một số chuyện."

Có một số lời thực sự không thể nói ra trước mặt Cảnh Vũ, sau khi cô đuổi bà ấy rời đi lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Viễn Phàm đang ngồi ở đằng đó.

"Được rồi, bây giờ có thể nói tỉ mỉ về việc chuyện của anh và mẹ tôi là như thế nào rồi không?"

Cảnh Lê nhớ rõ cái tên Thẩm Viễn Phàm này.

Trong cuốn tiểu thuyết, Thẩm thị vẫn luôn là tập đoàn đối địch cùng với mấy con cá trong ao của nữ chính, sau đó đã bị mấy con cá đó liên thủ với nhau đẩy Thẩm thị đến bờ vực phá sản, mà Thẩm Viễn Phàm cũng đi đến bước đường cùng, sau đó gặp tai nạn xe mà chết trên đường.

Ở cuốn tiểu thuyết cũng không nói rõ ràng lý do tại sao đối phương cùng với đám người kia đối đầu với nhau.

Hiện tại xem ra là bởi vì anh ta có mối quan hệ này cùng với nguyên chủ rồi.

Nếu như bây giờ cô đã chiếm giữ lấy thân thể của nguyên chủ, tất nhiên sẽ ra tay bảo vệ những người bên cạnh của cô ấy, sẽ không để cho những người kia có cơ hội hại đến bọn họ.

Thẩm Viễn Phàm trong mắt hiện lên một tia mỉa mai dễ dàng nhìn thấy, hoàn toàn không chút giấu diếm đem lý do tại sao mình lại gọi Cảnh Vũ là mẹ kể ra hết toàn bộ.

Cha của anh ta và cha của cô là bằng hữu chiến đấu cùng nhau, trong một lần ngoài ý muốn đã chết Không nhắm mắt, sau đó không lâu mẹ của anh ta bởi vì sinh ra đứa con thứ tư đã chết vì khó sinh.

Bọn họ từ nhỏ đã đi theo ông bà mà lớn lên, lúc này tin tức cha chết truyền đến tay đã làm cho tình hình gia đình bọn họ vốn đã khó khăn nay lại càng khó khăn hơn.

Bởi vì báo đáp ơn cứu mạng của chiến hữu, lúc bấy giờ cha cô cùng với Cảnh Vũ đã đem tiền tiết kiệm của mình toàn bộ gửi đến Thẩm gia.

Mà em gái của Thẩm Viễn Phàm là Thẩm Tuyên Kỳ bằng tuổi với Cảnh Lê, cũng là dùng sữa mẹ của Cảnh Vũ mà nuôi lớn, đến khi 3 tuổi bọn họ còn học chung một nhà trẻ.

Mà mỗi tháng gia đình bọn họ đều định kỳ gửi tiền đến chu cấp cho Thẩm Gia, mười mấy năm vẫn luôn đều đặn như vậy.

Mà sau đó ba cô vì nước hy sinh, trong nhà chỉ có một mình Cảnh Vũ gánh vác sức nặng trên người, mặc dù khó khăn nhưng bà ấy hoàn toàn không có ý định để cho mấy người Thẩm gia phụng dưỡng, mãi cho đến khi ba anh em nhà Thẩm gia tốt nghiệp đại học.

Sau khi đã xác định bốn đứa con hoàn toàn không cần đến tiền của bà, Cảnh Vũ lúc bấy giờ mới cắt đứt mối quan hệ chặt chẽ cùng với Thẩm gia.

Mà ba anh em nhà Thẩm gia về sau vô cùng phát triển, vẫn luôn tìm kiếm tin tức của Cảnh Vũ, mãi cho đến nửa năm trước mới tình cờ tìm thấy được tin tức của bà.

Có thể nói nếu như không có Cảnh Vũ sẽ không bao giờ có bọn họ ở hiện tại, lời nói không bằng hành động, bọn họ sau đó liền nhận Cảnh Vũ là mẹ mình, muốn đem bà ấy như mẹ ruột mà phụng dưỡng suốt đời.

Mà nguyên chủ hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì nửa năm qua cô ấy chưa từng về nhà lấy một lần, mà số lần liên lạc cùng với mẹ mình cũng ít ỏi đến đáng thương.