Dường như đã nhận thấy ánh mắt đánh giá của cô, Lạc Diệc Trần hϊếp đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía này.
Trong chốc lát, anh ta đã đuổi quản lý bộ phận ngoại giao rời đi, sau đó nhanh chóng hướng về phía Cảnh Lê đứng dậy bước tới, khí thế áp bức dường như khiến cho con người ta không thể thở nổi.
"Cảnh Lê, xin lỗi vì đã để cô đợi ở đây, làm cô tốn công đến công ty một chuyến còn phải chờ đợi ba lần bốn lượt thế này."
Cảnh Lê kéo khóa miệng tạo thành một nụ cười nhạt, lười phản bác hoàn toàn không có ý định trả lời.
"Cô và Phi Mạch rốt cuộc là có quan hệ gì?"
Như anh ta đã mất hết kiên nhẫn, không hề để ý đến những chi tiết nhỏ, Lạc Diệc Trần ngồi xuống ở sofa đối diện lạnh lùng dò hỏi.
Quả nhiên vẫn là bởi vì Phi Mạch...
Dựa theo tuyến thời gian hiện tại, lúc này anh ta đối với Thôi Tuyết Lăng cùng lắm chỉ có vài phần hảo cảm, vẫn chưa đến độ phải yêu sống yêu chết.
Mà lần này anh ta ra tay tiêu diệt nguyên chủ có lẽ là bởi vì thông tin quá lớn, nếu như không diệt trừ sẽ để lại hậu quả.
Trong lòng có sự so đo tính toán riêng, Cảnh Lê lạnh nhạt lên tiếng trả lời "Tất nhiên là tôi tự nhận quen biết anh ta, anh ta không biết tôi là ai."
Cô đoán chắc là Lạc Diệc Trần và Thôi Tuyết Lăng cũng sẽ không thân thiết đến độ mặt dày chạy đến chỗ Phi Mạch chất vấn xem rốt cuộc anh ta cùng với một nữ minh tinh tuyến 18 rốt cuộc là có quan hệ gì.
Vậy thì chỉ cần Phi Mạch không nói toẹt ra thì cô như thế nào cũng có thể giảo biện được.
"Có thật như vậy không?"
Lạc Diệc Trần kéo đôi môi mỏng lên một cái, ánh mắt nặng nề không chớp nhìn chằm chằm về phía Cảnh Lê, cứ như đem nơi này biến thành một hầm băng, mà đối mặt với ánh nhìn của anh ta tựa như tất cả bí mật đều sẽ bị bẻ ra, không chổ nào có thể che giấu được.
Chỉ là có chút đáng tiếc, người anh ta gặp lần này lại là Cảnh Lê, một nữ nhân không sợ trời không sợ đất.
Đời trước tốn công lăn lộn lâu như vậy, cô sớm đã luyện ra được một bộ giáp cho riêng mình, da mặt dày đến độ không thể xuyên thủng rồi.
"Mấy câu kia đều là thật, nếu như tôi thật sự là quen biết Phi tiền bối, cũng không có khả năng bây giờ vẫn còn ở dưới tuyến 18 thế này, anh nói có đúng không, Lạc tổng?"
Cảnh Lê gật đầu cười rồi lại nói tiếp.
Nghe thấy câu trả lời thế này, trên người Lạc Diệc Trần lại phóng ra mấy tia lạnh lẽo xuyên người.
"Vậy sao? Cô đây là trách tôi chưa cho cô đủ tài nguyên hả?"
Cảnh Lê vô tội nhún vai vài cái, ý nghĩa chính là như vậy, vậy nhưng đây là Lạc Diệc Trần tự mình nói ra, cô chẳng hề nói gì cả.
"Nếu đã nói tôi không cho cô cơ hội, vậy thì chuẩn bị một chút đi, đêm mai cùng tôi đến tham gia một bữa tiệc tối."
Lạc Diệc Trần giọng nói ảm đạm vậy nhưng trong câu nói kia hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, tính cách bá đạo và ngang ngược dường như đã được sinh ra từ trong trứng.
Ở trong tiểu thuyết dù là Thôi Tuyết Lăng cũng chưa từng có tư cách để anh ta mang đến bữa tiệc tối, nếu như chuyện này thật sự diễn ra, sợ rằng sẽ tạo ra mối thù truyền kiếp giữa cô và cô ta mất thôi.
Quả nhiên, tên đàn ông này không phải là thứ tốt đẹp gì!
Cảnh Lê không nhịn được cười nhạo một tiếng, trong lòng đêm 18 vị tổ tông nhà hắn chửi đến một trận, vậy nhưng cuối cùng vẫn phải nở nụ cười trên môi "Vậy thì đa tạ tổng giám đốc ưu ái, tối hôm qua hành động quá khích, nếu như không còn chuyện gì nữa tôi xin quay trở về nghỉ ngơi trước."
Lạc Diệc Trần gật gật đầu ý bảo cô có thể rời đi rồi.
Cảnh Lê cũng không muốn tiếp tục ở một chỗ với người đàn ông này, nhanh chóng đứng dậy bỏ của chạy lấy người.
Ở phía sau, ánh mắt của người đàn ông kia nóng bỏng như kim chích dán chặt vào bóng dáng rời đi.
Chỉ là vừa đến thang máy ở ngoài liền đã gặp được Tiêu Thất và Thôi Tuyết Lăng đứng ngoài kia.
"Ôi trời, vậy mà vẫn còn sống sao?"
Nhìn thấy cô Tiêu Thất vui vẻ lên tiếng châm chọc, trong mắt tràn là ý vị vui sướиɠ khi nhìn thấy người ta gặp họa.
Đúng là một đôi cẩu nam nữ mà.
Cô bây giờ đến nhìn cũng cảm thấy phiền chứ đừng nói để ý đến bọn họ, Cảnh Lê trực tiếp xem bọn họ cứ như không khí mà rời đi.
Đáng tiếc không khí không chịu an phận làm không khí, cũng bắt đầu lớn tiếng tạo ra sự tồn tại cho mình.
"A Lê, Lạc tổng tìm cô có chuyện gì vậy, cô không phải là bị phong sát đó chứ, không được đâu, tôi nhất định phải đi tìm anh ta, dù sao tối hôm qua cũng không phải là cô cố ý mà!"
Thôi Tuyết Lăng giả vờ kinh ngạc che miệng của mình lại, sau đó nhanh chóng bước ra thang máy chuẩn bị hướng về phía phòng giám đốc kia.
"Em còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao, mặc kệ Lạc tổng có quyết định gì, cô ta bây giờ chính là gieo gió gặp bão, nếu như cô ta không làm gì tại sao lại bị đưa đến bước đường này cơ chứ, không có lửa làm sao mà có khói?"
Tiêu Thất nhanh chóng giữ lấy Thôi Tuyết Lăng lại, giọng nói mang đầy vẻ khinh thường.