Tạ Dư An ngưng thần nhìn chăm chú nam nhân trên đường kia một chút, tiếp theo tự tin mở miệng: "Người này mới từ sòng bạc đi ra, là một ma cờ bạc thất bại."
Nghiêm Thanh Xuyên nhíu mày hỏi: "Sao ngươi biết?"
Tạ Dư An chỉ vào gương mặt nam nhân nói: "Đầu tiên, ngươi nhìn mặt hắn, mặt không có chút máu, hai mắt đờ đẫn, dưới mắt bầm đen, cái cằm râu thưa lún phún, bước chân phù phiếm. Từ đó có thể xác định sơ bộ nam nhân này hẳn là có mấy đêm không ngủ, theo ta được biết, ban đêm địa điểm duy nhất có thể mở ở đây chỉ có sòng bạc và thanh lâu."
Nghiêm Thanh Xuyên hất cằm, ra hiệu tiếp tục.
"Tiếp theo, hãy nhìn tay phải của hắn đang cầm chai rượu, Người bình thường thường nắm nửa trên của cổ chai mỏng để giữ chắc, nhưng hắn lại cầm nửa thân chai, đây là bởi vì thói quen hắn ta thường xuyên giữ cái cốc sàng để lại."
"Sau đó chúng ta hãy xem, nhướng mưa là hướng đông bắc, phía trước người hắn ướt sũng, sau lưng khô một phần nhỏ, chứng tỏ hắn vừa đi về hướng mưa, đây cũng là hướng Tây Nam, kết hợp với thời gian mưa, ước lượng khoảng cách sơ bộ, vừa văn, trên đường hướng Tây Nam có một sòng bạc."
"Quần áo trên người hắn còn nguyên vẹn, nhưng chỉ có đai lưng không thấy, hẳn là bị ngưới ta kéo lúc lục soát khi thua sạch tiền."
Tạ Dư An nói xong, vẻ mặt đầy đắc ý, "Nếu ngươi không tin, có thể đi ngăn người kia lại hỏi, có phải hắn vừa từ sòng bạc đi ra hay không."
Nàng vừa dứt lời, liền có hai tên nam tử từ phía hướng Tân Nam đuổi theo, ném một cái vòng ngọc vào người nam tử nghèo túng kia, hung ác nói: "Ngươi dám cầm hàng giả lừa gạt chúng ta? ! Lá gan của ngươi thật lớn! Nếu không phải nhìn vào tình nghĩa ngày xưa, hôm nay không thể tha cho ngươi, ngày sau chớ để cho ta nhìn thấy ngươi xuất hiện ở Kim Ngọc Đường, nếu không ta đánh gãy chân của ngươi! Nghe chưa? !"
Nam tử cúi thấp đầu, liên tục xác nhận.
Tạ Dư An nhìn thấy cảnh này, càng thêm kiêu ngạo, bốn chữ “Ta thật lợi hại” cũng nhanh viết trên mặt.
Sắc mặt Nghiêm Thanh Xuyên âm trầm, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, một lúc sau, nàng quay người đi vào Thanh Thiên Ti.
"Đi thôi."
Nàng vừa nói xong, cơn mưa lớn vừa rồi liền trong nháy mắt biến mất, mây đen u ám cũng tan đi đi, khôi phục sắc trời xanh thẳm.
Tạ Dư An co giật khóe miệng, khổ nhục kế thật hay, ngươi giỏi lắm đấy hệ thống.
"Nghiêm đại nhân, chờ ta một chút."
Nghiêm Thanh Xuyên nghe thấy âm thanh, lập tức dừng chân, nhìn nàng với vẻ mặt lạnh lùng: "Thân phận của ngươi không trong sạch, cho dù vào Thanh Thiên Ti, cũng không có cách nào đăng ký vào sổ sách, chỉ có thể làm một kẻ tạp dịch, ngươi hiểu không?"
Tạ Dư An gật đầu như giã tỏi, "Hiểu, hiểu."
Nghiêm Thanh Xuyên ừ một tiếng, giơ tay chỉ về hướng một căn phòng nhỏ trong góc, "Tạm thời ngươi ở lại trong gian phòng kia, nếu cần gì thì tự mình đến bên hậu cần lấy."
Tạ Dư An gật đầu, chờ sau khi Nghiêm Thanh Xuyên đi khỏi, nàng đi đến gian phòng, vừa lau tóc ướt vừa phàn nàn: “Hệ Thống, lần sau ngươi định làm gì, có thể nói trước một tiếng không?”
Hệ Thống không đáp lại, Tạ Dư An thuận thế ngồi vào bên giường, thình lình nhớ tới lời nhắc nhở của hệ thống lúc ngã sấp xuống, "Kích hoạt năng lượng Hệ Thống, năng lượng còn lại 21%."
"Này, năng lượng Hệ Thống là cái gì?"
Âm thanh Hệ Thống điện tử trong nháy mắt vang lên, "Hệ thống này sử dụng một phương thức sạc đặc biệt, nếu cạn kiệt năng lượng, hệ thống sẽ tiến vào trạng thái chết, khi đó, các nhiệm vụ hệ thống sẽ bị xóa và ký chủ sẽ không thể để trở về thế giới thực, mời ký chủ mau chóng nạp điện."
Tạ Dư An cả kinh bỗng nhiên đứng lên, hai mắt trợn lên, trừng mắt giữa không trung, "Cái gì?!"
Hệ Thống tiếp tục nói: “Ký chủ có thể thông qua đυ.ng chạm thân thể với nhân vật mục tiêu để tăng năng lượng Hệ Thống, duy trì Hệ Thống vận hành, mức độ gia tăng năng lượng tùy theo mức độ tiếp xúc thân thể."
Tạ Dư An hoá đá tại chỗ, nửa ngày không phản ứng kịp.
"Ngươi. . . Lặp lại lần nữa? ?"
Giọng nói điện tử ngay lập tức lặp lại hướng dẫn sạc.
Thuận tiện còn nhiệt tình nhắc nhở: "Năng lượng còn lại của Hệ Thống là 21%, dự tính hai mươi bốn giờ sau năng lượng sẽ hao hết, Hệ Thống tiến vào trạng thái chết, mời ký chủ mau chóng nạp điện."
Trong lòng Tạ Dư An ngay lập tức bùng nổ, nàng hét vào không trung: "Chết tiệt! Đây là phương thức nạp điện kỳ lạ gì vậy, gọi ngươi là Hệ Thống phá án Thanh Thiên cái rắm gì chứ, sao ngươi không trực tiếp gọi mình là Hệ Thống Nghiêm Thanh Xuyên công lược đi?!"
"Thật quá đáng, thật quá đáng, thật quá đáng, con mẹ nó mở đầu thật quá đáng, quá đáng mà, về nhà thôi!"
"Vì sao nhất định là Nghiêm Thanh Xuyên, với tính khí của nàng ấy, ta dám chạm vào nàng sao? Ngươi có tin ta vừa đυ.ng nàng một cái, nàng liền ném ta 360 độ qua sau đầu, ký chủ bị thương trong khi làm nhiệm vụ, ngươi có bồi thường phí tổn thất tinh thần không ?"
Tạ Dư An lảm nhảm không ngừng, nhưng hệ thống không phản hồi.
Mắng mệt mỏi, Tạ Dư An thở phì phò ngồi xuống, tức muốn chết nhưng hết lần này tới lần khác không thể làm gì.
Hệ Thống thấy nàng bình tĩnh lại, nhắc nhở: "Mời ký chủ mau chóng nạp điện."
Tạ Dư An triệt để mất bình tĩnh, thở dài một tiếng, sinh ra một cảm giác bi thương khi phải phụ thuộc vào Hệ Thống.
Khó chịu thì khó chịu, ngoại trừ dựa theo Hệ Thống quái quỷ này, nàng cũng không còn cách nào khác.
Trong lòng Tạ Dư An tự an ủi mình một phen, đứng dậy rời khỏi gian phòng, chuẩn bị đi tìm Nghiêm Thanh Xuyên.
Vừa đẩy cửa phòng ra, đã nhìn thấy Nghiêm Thanh Xuyên đi về phía cửa lớn của Thanh Thiên Ti.
Nàng vội vàng kêu lên: "Nghiêm đại nhân dừng bước!"
Nghiêm Thanh Xuyên nghe tiếng liền dừng chân, quay đầu nhìn chằm chằm nàng, trong mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tạ Dư An đi vài bước đến bên cạnh nàng, cười hỏi: "Nghiêm đại nhân định đi đâu?" vừa hỏi vừa di chuyển đến bên người Nghiêm Thanh Xuyên.
Nghiêm Thanh Xuyên nhíu mày, lùi ra sau hai bước nói: "Không liên quan gì đến ngươi."
Lúc này Lạc Dịch và Dung Thời đi tới, trên mặt Lạc Dịch tràn đầy vui vẻ nói: "Hôm nay Nghiêm đại nhân đã xong công vụ, đây là muốn đi về nhà."
Nghiêm Thanh Xuyên tức giận trừng Lạc Dịch một chút, trách nàng lắm miệng.
Tạ Dư An nhìn Nghiêm Thanh Xuyên, trong mắt tràn đầy ánh nước lấp lánh, điềm đạm đáng yêu nói: "Ta có thể cùng Nghiêm đại nhân cùng nhau về nhà không?"
Nghiêm Thanh Xuyên, Lạc Dịch, Dung Thời đều sững sờ, một hồi lâu qua đi, vẫn là Lạc Dịch đánh vỡ trầm mặc, "Tạ cô nương. . . Cái này là vì sao?"
Tạ Dư An trề môi, thật đáng thương nói: "Các ngươi đều đi, ban đêm còn lại chỉ một mình nữ tử yếu đuối như ta ở đây, thật đáng sợ."
Nghiêm Thanh Xuyên cau mày, lạnh như băng nói: "Ngươi nếu không nguyện ở tại Thanh Thiên Ti, thì tự mình ra ngoài đi tìm chỗ."
Tạ Dư An nháy mắt với Nghiêm Thanh Xuyên một hồi, giọng nói hờn dỗi, "Ta chỉ muốn ở trong nhà của Nghiêm đại nhân."
Người bên ngoài cảm thụ như thế nào nàng không biết, nàng chỉ biết mình cố làm ra vẻ này trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Sắc mặt Nghiêm Thanh Xuyên càng lạnh lùng cứng rắn, phun ra hai chữ, "Nằm mơ" .
Vẻ mặt Tạ Dư An đau lòng nói: "Chẳng lẽ Nghiêm đại nhân đã thành hôn, có thêm phu quân hài tử, trong nhà không tiện?"
Lạc Dịch liên tục khoát tay, "Không có không có, Nghiêm đại nhân vào Thanh Thiên Ti rất sớm, một lòng tra án xử án, đến nay vẫn độc thân."
Tạ Dư An hé miệng cười một tiếng, bên miệng lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, "Vậy thì thật là tốt, Nghiêm đại nhân khai ân cho ta vào Thanh Thiên Ti ngoài quy định, ta không thể không báo đáp, chỉ có thể toàn tâm toàn ý hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Nghiêm đại nhân, lấy báo ân tình."
Nghiêm Thanh Xuyên liếc nhìn nàng, "Không cần" .
Tạ Dư An không nói nữa, khóe mắt phiếm hồng, như muốn rơi lệ.
Lạc Dịch khuyên nhủ: "Tạ cô nương, Nghiêm đại nhân không thích ầm ĩ, xưa nay sống một mình, nếu không ngươi đi nhà ta ở thì như thế nào? Trong nhà của ta chỉ có song thân, họ là người thân thiện, rất dễ thân cận."
Dung Thời vãn luôn yên tĩnh ở bên cạnh nói ra: "Thanh Xuyên, hãy để cô nương này ở lại nhà của ngươi đi, nhà của ngươi quanh năm chỉ có một mình, lạnh như băng, cũng nên có chút hơi người."
Lạc Dịch liên tục phụ họa nói: "Đúng vậy, Nghiêm đại nhân, ngươi và Tạ cô nương cùng là nữ tử, ở cùng một chỗ chiếu ứng lẫn nhau, cũng rất thuận tiện."
Tạ Dư An đi đến trước mặt Nghiêm Thanh Xuyên, lặng lẽ nắm một góc vạt áo Nghiêm Thanh Xuyên, khẽ lung lay, tận lực hạ thấp giọng nói, ra vẻ nức nở nói: "Nghiêm đại nhân, có được hay không vậy."
Khoảng cách hai người gần như vậy, Tạ Dư An có thể thấy rõ ràng lông mi thật dài của Nghiêm Thanh Xuyên khẽ run, nàng thừa cơ truy kích, há mồm kêu: "Nghiêm đại nhân, Nghiêm đại nhân." Âm cuối bị nàng kéo đến vừa dài vừa mềm.
Nghiêm Thanh Xuyên đột ngột lui lại, hất tay nàng ra, đi về phía thành Nam mà không nói một lời.
Lạc Dịch che miệng cười khẽ, "Tạ cô nương, Nghiêm đại nhân không có cự tuyệt chính là ngầm đồng ý đó, mau đi đi."
Tạ Dư An quét sạch khí tức đáng thương vừa rồi, vui vẻ chống nạnh, "Hừ, không phải chỉ là giả bộ đáng yêu thôi sao, ai mà không biết chứ."
Đợi sau khi Tạ Dư An và Nghiêm Thanh Xuyên sau khi rời đi, Dung Thời nhìn bóng lưng của hai người sóng vai đi cạnh nhau, ánh mắt phức tạp.
Lạc Dịch phát giác được sự khác thường của nàng, hỏi: "Làm sao vậy, Tử Uyển?"
Dung Thời lắc đầu, vẻ mặt khó tả, "Cuộc sống sau này của Nghiêm đại nhân sợ là không dễ chịu lắm."
Mà bên này Tạ Dư An giả vờ ngắm phong cảnh kinh thành buổi đêm, kì thực đang vắt óc nghĩ cách "Nạp điện" như thế nào.
Sau khi suy nghĩ một lúc, này kêu lên một tiếng, "Ôi", dưới chân mềm nhũn sắp ngã về phía trước, đang mong đợi Nghiêm Thanh Xuyên đến dìu nàng một cái.
Ai ngờ Nghiêm Thanh Xuyên không chỉ không duỗi tay ra đỡ nàng, còn nhích sang một bên mấy bước, tạo cho Tạ Dư An khoảng trống đủ để ngã sấp xuống.
Tạ Dư An vội vàng phanh chân lại, cố cắn răng nghiến lợi nặn ra một nụ cười giả dối, "Vừa rồi chân đau một cái, cũng may còn đứng vững, nếu đυ.ng phải Nghiêm đại nhân thì không hay."
Nghiêm Thanh Xuyên không để ý nàng, vẫn đi về phía trước.
Tạ Dư An nhìn chằm chằm bóng lưng Nghiêm Thanh Xuyên, hít sâu nói: "Ta không tức giận, ta không tức giận."
"Hiện tại ngươi xa cách với ta, sau này ta sẽ khiến ngươi không lật nổi."
Hai người lại đi về phía trước một hồi, sau khi vượt qua một chỗ rẽ, một con chó lớn màu vàng thè lưỡi thở phì phò xuất hiện trước mắt Tạ Dư An.
Nàng thầm nghĩ trời cũng giúp ta, lập tức bỗng nhiên nhảy lên người Nghiêm Thanh Xuyên, dùng cả tay chân túm lấy đối phương, cũng may thân thể nàng gầy, nếu không hai người nhất định cùng ngã sấp xuống.
Nghiêm Thanh Xuyên bỗng nhiên quay đầu, quát: "Ngươi làm cái gì? !" Nói xong liền muốn gỡ tay Tạ Dư An ra.
Tạ Dư An ôm chặt cổ Nghiêm Thanh Xuyên, hai chân kẹp lấy eo của nàng, run lẩy bẩy nói: "Nghiêm đại nhân, con chó kia cực kỳ dọa người, ta sợ nó cắn ta."
Con chó vàng hơi nghiêng đầu, đôi mắt tròn long lanh vô tội chớp chớp.
Nghiêm Thanh Xuyên nén giận nói: "Nếu nó cắn người thì cũng sẽ không cắn ngươi, ngươi bước xuống cho ta!"
Tạ Dư An thờ ơ nghĩ, ôi, Nghiêm đại nhân nhìn lạnh như băng, ôm vẫn rất thơm thơm mềm mại.
Nàng đang suy nghĩ miên man, đột nhiên trước mắt trời đất quay cuồng, nàng còn không kịp phản ứng, cả người liền bị ném trên mặt đất, đồng thời cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội.
Nàng đau đến kêu to lên: "Đau đau đau, buông tay!"
Nghiêm Thanh Xuyên vặn một cánh tay của Tạ Dư An về phía sau, đè nàng trên mặt đất, đôi gò má vốn trắng nõn của nàng hơi ửng hồng vì tức giận, ngực hơi phập phồng.
Nghiêm đại nhân nổi giận không thể chọc, Tạ Dư An hiểu được, nàng liên tục cầu xin tha thứ, "Đau quá, Nghiêm đại nhân, ta sai rồi, mau buông tay, cánh tay ta sắp gãy mất."
Thấy Nghiêm Thanh Xuyên không hệ bị lay động, Tạ Dư An lập tức nở ra nụ cười nịnh nọt, cầu khẩn nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi, Nghiêm đại nhân, thiếu khanh đại nhân, Thanh Xuyên tỷ tỷ, thả ta đi."
Nghiêm Thanh Xuyên trừng mắt lạnh lùng nói: "Ai là tỷ tỷ của ngươi! Im miệng!"
Tạ Dư An chịu đau, thành thành thật thật ngậm miệng.
Nghiêm Thanh Xuyên buông tay ra, cúi nhìn Tạ Dư An, giọng nói lạnh lẽo, "Ta không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nếu có lần sau nữa, tự gánh lấy hậu quả." Dứt lời liền nhanh chân đi xa.
Tạ Dư An ngồi dưới đất xoa cánh tay đau buốt, nhìn chằm chằm hướng Nghiêm Thanh Xuyên rời đi, nhớ đến trước đây không lâu mới nói với Hệ Thống đυ.ng vào Nghiêm đại nhân làm không tốt sẽ bị ném qua đầu, trước mắt thật sự là một câu thành sấm*.
*Một câu thành sấm: lời tiên tri.
Cách đó không xa con chó vàng nhìn thấy nàng, ngoắt ngoắt cái đuôi gâu gâu hai tiếng.
Tạ Dư An tức giận trong lòng, quơ quơ nắm đấm với nó, "Cười, ngươi cười cái rắm!"