Dung Thời mặt không đỏ tim không đập cười cười, "Nghiêm đại nhân chớ có giễu cợt ta, từng câu từng chữ vừa rồi của ta đều thật lòng, trời xanh có thể thấy được."
Nghiêm Thanh Xuyên hừ lạnh một tiếng, không hỏi thêm câu nào, sau đó đi về phía hậu viện, nói: "Người này tiến vào Thanh Thiên Ti là tuyệt đối không có khả năng, đừng nhắc tới nữa."
"Ấy, Nghiêm. . ." Tạ Dư An chưa kịp hét xong, Dung Thời đã ngắt lời nàng, "Nghiêm đại nhân hiện tại tâm trạng không tốt, để nàng bình tĩnh lại một lúc, đừng quấy rầy nàng nữa."
Tạ Dư An mê man hỏi: "Sao tâm tình lại không tốt?"
Dung Thời chau mày, liếc nàng một chút, "Ngươi nói xem?"
Tạ Dư An liếc nhìn những người xung quanh đang chỉ trỏ thì thầm về nàng, lúc này mới nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi sao?
Nàng đột nhiên nghĩ ra, với tư cách là nữ chính của một quyển tiểu thuyết phá án, Nghiêm Thanh Xuyên Nghiêm đại nhân vẫn luôn không có một mối quan hệ tình cảm nào, nói cách khác, đó có lẽ là nụ hôn đầu tiên của Nghiêm đại nhân?
Nhận thức này khiến Tạ Dư An có chút xấu hổ, nhưng nàng nghĩ lại, vừa rồi cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng, hơn nữa đều là phụ nữ, không thể nói là ai chiếm tiện nghi của ai.
Nghĩ như vậy, chút áy náy trong lòng nàng liền biến mất.
"Tạ cô nương, nếu như ngươi thật sự muốn vào Thanh Thiên Ti như vậy, ta liền cho ngươi một chiêu." Lạc Dịch vừa cười vừa nói.
Hai mắt Tạ Dư An sáng lên, "Được, được, tiểu Lạc của chúng ta thật đúng là một tiểu thiên sứ."
Khoảnh khắc lời nói rơi xuống, nàng nhận được ánh mắt hình dao găm của Dung Thời quăng tới.
"Ngươi đừng nhìn Nghiêm đại nhân lạnh lùng nghiêm túc, kỳ thực nàng là người mềm lòng, bây giờ đi ra ngoài cổng ngồi vài canh giờ để tỏ rõ quyết tâm, Nghiêm đại nhân thấy, chắc chắn sẽ mềm lòng."
"Được, ta lập tức đi." Tạ Dư An vui vẻ nói xong, vội vàng chạy đến thềm đá ngoài cửa ngồi xuống, eo thẳng tắp, bóng lưng lộ ra vẻ kiên định.
Tuy nhiên, quyết tâm này chỉ kéo dài ba phút, vòng eo của Tạ Dư An liền mềm nhũn ra, phải biết trước khi nàng xuyên sách bởi vì chuyên ngành đại học nên nàng cần phải ngồi rất lâu dẫn đến nàng lười vận động, chân tay không hoạt động mạnh, ngũ cốc chẳng phân biệt được.
Tạ Dư An co quắp dựa vào sư tử đá Cát Ưu, nhìn lên trời thở dài: "Mệt quá mà…"
Chờ đợi như vậy không phải là biện pháp, nàng suy nghĩ một chút, gọi hệ thống.
"Hệ thống."
Giọng nữ điện tử lập tức đáp lại nàng, "Xin chào Kí chủ."
"Vị Nghiêm Thanh Xuyên này là hạng người khó gần, ngươi cũng thấy đấy, mềm không được cứng cũng không xong, khó chơi, ta không thể tới gần nàng, ta làm sao có thể giúp nàng phá án, làm sao hoàn thành nhiệm vụ? Ngươi mau giúp ta nghĩ cách, để cho ta trà trộn vào Thanh Thiên Ti trước."
Hệ thống trầm mặc hai giây, nói: "Xét thấy điều kiện khách quan bị ngăn trở, hiện tại phá lệ cho Ký chủ cơ hội ứng trước điểm tích lũy, điểm tích lũy ứng trước sẽ tự động khấu trừ khi Ký chủ thu hoạch điểm tích lũy."
"Được thôi, tới đi."
"Thành giao." Sau khi hệ thống bỏ lại hai chữ này, không có phản hồi.
Tạ Dư An buồn bực nói: "Này, gợi ý đâu? Trợ giúp đâu?"
Trả lời nàng chính là một tiếng sét từ trên trời giáng xuống, nàng phản xạ có điều kiện rụt cổ một cái, kém chút nghĩ rằng mình sắp bị sét đánh.
Một đám mây đen khổng lồ lơ lửng trên Thanh Thiên Ti, sau mây có những tia chớp không ngừng ẩn hiện.
Lại là một đạo tiếng vang ầm ầm, sau đó mưa như trút nước xuống.
Không có chút nào phòng bị, Tạ Dư An bị mưa to làm ướt từ đầu đến chân, trong mùa đông khắc nghiệt này, trái tim nàng hoàn toàn lạnh giá.
Mưa khá lạ, có thể nói là dội thẳng vào đầu nàng một góc bốn mươi lăm độ.
Kèm theo gió lớn, Tạ Dư An híp nửa mắt, một mình phiêu bạt trong gió.
Toàn thân nàng ướt sũng, mái tóc đen nhánh dính bết vào mặt, bộ quần áo ướt sũng ôm sát vào người, lộ ra dáng người gầy gò.
Nhìn thiếu nữ chật vật nghèo túng, làm cho người ta đồng cảm, thời khắc này trong lòng lay động.
Chửi mẹ.
Không cần nghĩ, cũng biết này là do hệ thống giở trò quỷ.
Liếc nhìn lại, bên kia thành vẫn còn nắng, nhưng ở Thanh Thiên Ti đang mưa rất to, điều này có khoa học không?
Được rồi, nàng cũng đã xuyên sách, còn so đo cái gì khoa học với không khoa học.
Tạ Dư An bị tức đến không còn cách nào khác, đang chuẩn bị đứng dậy đi tránh mưa.
Một mái vòm nghiêng màu lục lam xuất hiện phía trên tầm nhìn của nàng, sự xuất hiện đột ngột của chiếc dù tre đã che chắn cho nàng khỏi cơn gió lạnh cóng và cơn mưa sắp ập đến.
Tạ Dư An khẽ giật mình, chậm rãi quay đầu, ánh mắt đầu tiên rơi vào tay cầm dù trúc trên tay.
Các khớp xương rõ ràng trắng nõn tinh tế, đầu ngón tay mượt mà sạch sẽ.
Quả nhiên là một bàn tay cực kỳ đẹp.
Nàng hơi hơi ngửa đầu, rơi vào khuôn mặt của người tới.
Khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mím chặt, toàn thân toát ra một bộ hơi thở người lạ chớ gần.
Nhưng cho dù là như vậy, hơn phân nửa chiếc dù đều nghiêng về phía Tạ Dư An cho thấy rằng chủ nhân của chiếc dù có thể không lạnh lùng và vô tâm như vẻ bề ngoài.
Tạ Dư An nhìn chằm chằm bờ vai bị nước mưa thấm ướt của Nghiêm Thanh Xuyên, vô cùng kinh ngạc.
Nghiêm Thanh Xuyên hơi cau mày, hỏi: "Tại sao ngươi cứ một mực phải vào Thanh Thiên Ti?"
"Kiếm miếng cơm."
Nghiêm Thanh Xuyên rũ mắt xuống, dường như đang trầm tư.
Tạ Dư An cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Nghiêm đại nhân?"
Nghiêm Thanh Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tạ Dư An, nói: "Muốn vào Thanh Thiên Ti cũng có thể, nhưng ngươi phải cho ta thấy năng lực của ngươi, Thanh Thiên Ti không nuôi người rảnh rỗi."
Hai mắt Tạ Dư An sáng lên, cuối cùng cũng đến lượt nàng ra sân, nàng đã xem hàng trăm cuốn tiểu thuyết trinh thám và phim kinh dị cũng không phải xem không.
Nàng giơ tay chỉ vào một nam nhân gầy gò và đang tập tễnh trong cơn mưa nặng hạt.
"Nếu như ta trong vòng hai phút suy đoán thành công thân phận của người này, vậy để ta gia nhập Thanh Thiên Ti, được chứ?"
Nghiêm Thanh Xuyên ngước mắt nhìn nam nhân trong cơn mưa xối xả, im lặng một lúc rồi nói.
"Được."