Chương 1.2: Xuyên sách (2)

Chờ bóng lưng Nghiêm Thanh Xuyên hoàn toàn biến mất tại sau khúc quanh ở nhà lao, Tạ Dư An quay mặt vào vách tường, ngồi xếp bằng xuống, nói với vách tường: "Này. . . Cái hệ thống gì đó ơi, đi ra đây, ta có việc hỏi ngươi."

Giọng nữ máy móc trong nháy mắt vang lên, "Ký chủ, xin chào, hệ thống Thanh Thiên vì ngài phục vụ."

"Ta có một vấn đề, vì sao ta lại bị trói vào trong sách?"

"Vì nguyên nhân bất khả kháng mà tác giả của Thanh Thiên Ti phải dừng viết, dẫn đến quyển sách còn có một phần ba nội dung cốt truyện chưa hoàn thành."

Tạ Dư An không kiên nhẫn cắt ngang, "Nói lời vô dụng làm gì, không phải là tên tác giả lừa người kia sao, cái này ta biết."

Hệ thống tiếp tục nói:

“Sau khi hệ thống kiểm tra phát hiện trình độ bất mãn của tất cả độc giả đối với cuốn sách này, số liệu cho thấy ngài đã trằn trọc 185 đêm, đấm ngực oán trách tác giả của cuốn sách này, còn nữa ngài đã gửi 78 tin nhắn đến hòm thư của tác giả, khóc lóc van xin tác giả lấp hố, nhắn tin riêng vào tài khoản mạng xã hội của tác giả 326 lần, nội dung chứa từ khóa "yêu cầu chương mới" tới 297 lần.

Theo phán đoán toàn diện của hệ thống, bạn có tâm nguyện lấp hố cuốn sách này cao nhất, đã đạt đến đỉnh điểm vào ngày hôm qua và kích hoạt hệ thống lấp hố cho cuốn sách này."

Tạ Dư An trầm mặc, lấy tay đỡ trán.

Một giây sau, trong ngục tối yên tĩnh vang lên tiếng hét lớn, "Chết tiệt! Tại sao tôi phải lấp cái hố do tên lừa đảo kia để lại!!"

Tiếng hét đột ngột của nàng khiến nam nhân đang ngủ ở phòng giam đối diện run lên, nam nhân cả giận nói: "Gào cái quỷ gì!"

Ngực Tạ Dư An phập phồng, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, hít sâu một hơi tự an ủi mình.

Không nên tức giận, không nên tức giận, nhân sinh vốn là một vở kịch, nếu như ta tức chết, tiểu nhân sẽ đắc ý.

Trước mắt, tiểu nhân trong lòng nàng chính là hệ thống xuyên sách chết tiệt này.

Tạ Dư An oán hận nhìn chằm chằm vách tường, thấp giọng nói: "Nói cho ta biết, ta phải làm sao mới có thể trở về."

"Ngài cần giúp đỡ nhân vật mục tiêu Nghiêm Thanh Xuyên phá án, hoàn thành cốt truyện tiếp theo của cuốn sách, khi tiến độ cốt truyện đạt 100%, ngài có thể trở về thế giới hiện thực."

"Nhắc nhở nhẹ nhàng: Phá án sẽ đạt được điểm tích lũy, có thể dùng để nhận được sự hỗ trợ và gợi ý từ hệ thống."

"Tiến độ cốt truyện hiện tại: 1%."

"Số dư điểm hiện tại: 0."

Tạ Dư An hít sâu một hơi, tự xây dựng tinh thần trong lòng.

Nhập gia tùy tục, điều cấp bách nhất là hoàn thành nhiệm vụ và trở về thế giới thực.

"Cạch —— cạch cạch."

Tiếng kim loại chói tai vang lên, Tạ Dư An quay đầu nhìn lại, hóa ra là âm thanh của một nam nhân cao lớn với khuôn mặt thô kệch đang dùng cán đao gõ cửa sắt nhà lao bằng sắt.

"Khỉ Con đúng không? Tang vật trộm được đều giấu chỗ nào rồi, tự nói ra đi, đỡ cho chúng ta tốn thời gian thẩm vấn ngươi, ngươi cũng có thể ít bị đau khổ một chút."

Tạ Dư An đứng dậy đi về phía cửa nhà lao, nhíu mày hỏi: "Ngươi là Từ Cẩm?"

Nam nhân nhíu mày, "Ngươi biết ta?"

Tạ Dư An thầm nghĩ, có thể không biết à, không phải chính là tùy tùng số một của Nghiêm Thanh Xuyên trong sách sao, tùy tùng cuồng nhiệt, kẻ ngốc hết lần này đến lần khác làm chuyện ngu xuẩn thúc đẩy diễn biến cốt truyện.

"Uy danh của Từ tổng rộng khắp kinh đô, tất nhiên là biết." Tạ Dư An dối trá cười nói.

"Hừ, bớt nói nhảm, mau nói, tang vật đều giấu chỗ nào rồi? Thành thật khai báo."

Tạ Dư An đảo mắt một vòng, nói "Gọi Nghiêm đại nhân của các ngươi đến, ta chỉ nói với nàng."

Từ Cẩm cả giận nói: "Nghiêm đại nhân một ngày trăm công ngàn việc, sao có thời gian đến xử lý tiểu tặc như ngươi, bớt nói nhảm, mau nói!"

Tạ Dư An ôm cánh tay lùi hai bước, "Trừ Nghiêm đại nhân ra, ai đánh hỏi ta, ta đều sẽ không mở miệng."

"Ngươi ——!"

Tạ Dư An cười cười nói: "Từ tổng, hay là nhanh gọi Nghiêm đại nhân tới đi, nếu Thanh Thiên Ti các ngươi chậm chạp không tìm ra tang vật, thừa tướng đại nhân không tiện bàn giao nha."

Từ Cẩm tức giận trừng mắt liếc Tạ Dư An, lúc này mới quay người rời khỏi nhà lao.

Tạ Dư An nhìn chằm chằm hành lang âm trầm của nhà lao, kiên nhẫn chờ đợi.

Không lâu sau, có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, thân hình Nghiêm Thanh Xuyên cao lớn xuất hiện ở góc tường, cuối cùng đi tới phòng giam của Tạ Dư An.

Sắc mặt nàng lạnh lùng, chân mày nhíu lại rõ ràng thiếu kiên nhẫn, "Từ Cẩm nói ngươi không chịu thành thật khai báo, nhất định muốn gặp ta mới nguyện nói ra nơi cất tang vật, bây giờ đã gặp, tự mình nói ra đi."

Tạ Dư An cười khúc khích, lập tức nói cho Nghiêm Thanh Xuyên biết vị trí chính xác chỗ cất giấu tang vật theo trí nhớ ban đầu của nàng.

Sau khi Nghiêm Thanh Xuyên nghe xong gật đầu quay người muốn đi, Tạ Dư An lập tức kêu lên: "Nghiêm đại nhân dừng bước!"

Nghiêm Thanh Xuyên quay đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt âm thầm biểu thị ngươi còn có chuyện gì?

Trên mặt Tạ Dư An vẽ lên một nụ cười nịnh nọt, "Nghiêm đại nhân, ngươi xem, thái độ nhận tội của ta rất tốt, có thể cân nhắc giảm án không?"

Nghiêm Thanh Xuyên khẽ cau mày, dường như đang ngẫm nghĩ.

Tạ Dư An nắm lấy lan can sắt, chen đầu vào bên trong khe hở, nàng hơi ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn đối phương.

Một lúc sau, Nghiêm đại nhân lời ít mà ý nhiều mở miệng: "Không cân nhắc."

. . .

Tạ Dư An nghẹn ngào không nói nên lời, muốn quay đầu trở về, lại phát hiện đầu mình bị kẹp trong khe hở, "Á, đau quá đau quá, Nghiêm đại nhân mau giúp ta một cái."

Ít lâu sau, Tạ Dư An cảm giác trán bị đẩy nhẹ, cả người nàng trong nháy mắt thoát khỏi xiềng xích của cổng sắt.

Sau khi loạng choạng vài bước rồi đứng yên, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Nghiêm Thanh Xuyên vừa mới rút tay về, vẻ mặt chán ghét vẫn chưa thu lại, vừa rồi trên trán còn có cảm giác lạnh như băng, có lẽ là nhiệt độ trên bàn tay của người kia.

"Ngươi trộm cắp thành tính, việc xấu rất nhiều, theo luật pháp của triều đình, giam giữ năm năm, không thể giảm nhẹ." Nghiêm Thanh Xuyên hờ hững nói ra.

Tạ Dư An lập tức than thở khóc lóc nói: "Nghiêm đại nhân, không nói gạt ngươi, ta lấy nghề trộm cắp mà sống đều là bất đắc dĩ, từ nhỏ ta không cha không mẹ, không có người quen, lại là một nữ tử yếu đuối, muốn tồn tại ở thế gian này là chuyện khó khăn cỡ nào?

Nhưng ta cũng hiểu, bất kể nguyên nhân là gì thì ăn cắp vẫn là sai, bây giờ ta đã tỉnh ngộ rồi, mong rằng Nghiêm đại nhân thương xót ngoài vòng pháp luật, tha cho tiểu nữ tử đi, sau khi ra ngoài, ta nhất định thay đổi hoàn toàn, cố gắng làm người, lập chí đền đáp tổ quốc và xã hội! Là một thanh niên tốt trong thời đại mới có gốc rễ vững chắc!”

Nghiêm Thanh Xuyên chắp tay sau lưng nhìn Tạ Dư An, vẻ mặt như muốn nói, tên ngốc này từ đâu tới.

"Nếu ai cũng giống như ngươi, sau khi phạm tội, phạm pháp có thể ăn năn hối cải, tránh khỏi ngục tù, thì uy tín của pháp luật ta và uy nghiêm của triều đình đặt ở đâu?" Nghiêm Thanh Xuyên bày ra vẻ mặt không thể thương lượng, nói xong liền muốn rời đi.

Tạ Dư An trong cái khó ló cái khôn, hô to: "Vậy có thể lập công chuộc tội không?!"

Nghiêm Thanh Xuyên dừng bước lại, sự kiên nhẫn của nàng đã cạn kiệt, nàng đang định từ chối, Tạ Dư An lẩm bẩm nói: "Đêm nay sẽ xảy ra một vụ án mạnh ở Trầm Hương Các, người chết là Lễ bộ tả thị lang, bây giờ các người phái một tên đại phu tới, nói không chừng có thể cứu được hắn.”

Nghiêm Thanh Xuyên nhìn về phía Tạ Dư An cùng với sự nghi ngờ rõ ràng trên mặt.

"Chuyện mạng người quan trọng, từ trước đến nay thà rằng tin là có, không thể tin là không, ta nhớ lời này đối với Nghiêm đại nhân mà nói chính là chuẩn mực nhỉ?" Tạ Dư An tự tin nói.

Mắt Nghiêm Thanh Xuyên lóe lên một cái, sau đó cao giọng nói: "Người đâu."

Một tên cấp dưới chạy đến, khom người bên cạnh Nghiêm Thanh Xuyên.

"Để Từ Cẩm dẫn theo một đại phu, lập tức đến Trầm Hương Các, bí mật quan sát Lễ bộ tả thị lang đại nhân, nếu như có gì bất thường, để hắn hành sự tùy theo tình huống."

"Vâng."

Thuộc hạ nhận lệnh rời đi.

Nghiêm Thanh Xuyên bước một bước tới gần cửa ngục sắt, trầm giọng nói: "Nếu như lời ngươi nói là thật, ta có thể cân nhắc mà xử lý ngươi nhẹ nhàng. Nếu như lời ngươi nói là giả, lại giở trò đùa giỡn với ta, vậy thì cứ chờ thu hậu vấn trảm* đi."

(*秋后问斩 thu hậu vấn trảm: xử chém sau mùa thu: mùa thu ảm đạm tan hoang, mùa đông trăm vật tiêu điều và cũng dần vào cuối năm nên thích hợp cho việc tử hình; còn mùa xuân tượng trưng cho sự hồi sinh, mùa hạ là lúc mọi vật sinh sôi mạnh mẽ nên không thích hợp lấy mạng người.)

"Không thành vấn đề."

Sau đó, hai người không nói chuyện nữa, mãi cho đến một giờ sau, trong ngục tối mới nghe thấy tiếng bước chân vội vã nặng nề.

Người đến là Từ Cẩm.

Hắn thở hổn hển, trên mặt lấm tấm mồ hôi mỏng, hắn ghé vào tai Nghiêm Thanh Xuyên thấp giọng nói vài câu, sắc mặt Nghiêm Thanh Xuyên thay đổi, ánh mắt giống như mũi tên nhìn về phía Tạ Dư An.

"Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi."

Sau khi Từ Cẩm rời đi, Nghiêm Thanh Xuyên tháo chìa khoá ở bên hông, mở cửa nhà lao ra, sau đó bất ngờ đến gần trước mặt Tạ Dư An, năm ngón tay chộp tới nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của Tạ Dư An.

Chân Tạ Dư An mềm nhũn, hai đầu gối chạm đất, khuỵu xuống trên mặt đất.

"Nói, làm sao ngươi biết đêm nay tả thị lang đại nhân sẽ gặp nạn?!"

Tạ Dư An bị siết đến có chút thở dốc, nàng với tư cách là một độc giả từ góc độ của đấng toàn năng nên đương nhiên biết, ở phần đầu sách, cái vị tả thị lang đại nhân kia sẽ chết tại Trầm Hương Các do mã thượng phong*.

(*Thượng mã phong (tiếng Trung: 馬上風 mã thượng phong) hay còn gọi là Phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là "trúng phong, trúng phòng") là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© ở một số điều kiện nhất định.)

Nhưng nàng có thể nói như vậy với Nghiêm Thanh Xuyên sao?

Nàng không thể, nếu như nàng nói như vậy, sẽ không đơn giản như bị cầm tù năm năm, Nghiêm Thanh Xuyên có lẽ sẽ coi nàng như một kẻ mất trí có bệnh tâm thần và cầm tù nàng cả đời.

Tạ Dư An khó khăn thở phì phò, nước mắt lý trí chảy ra từ khóe mắt, "Nghiêm. . . Đại nhân, ngươi… Tin vào số phận không?"

Nghiêm Thanh Xuyên khẽ giật mình, bàn tay nắm cổ Tạ Dư An không khỏi buông lỏng.

Tạ Dư An có thể thở dốc, ho khan hai tiếng tiếp tục nói: "Nghiêm đại nhân, thật ra, tất cả những điều này đều do nghiệp chướng và số phận gây ra."

Nàng nghĩ thầm, chẳng phải đó chỉ là nghiệp luân hồi, mối nghiệt duyên được hình thành sau khi đọc cuốn sách của tác giả đáng thương này sao.

Nghiêm Thanh Xuyên buông lỏng tay, không nói gì, sắc mặt nặng nề, không cách nào nhìn thấu tâm tư.

Trong nhà lao sâu thẳm và yên tĩnh, một bên là thiếu khanh đại nhân cao cao tại thượng, khí chất lạnh lùng của Thanh Thiên Ti, một bên là nữ tử gầy gò nghèo túng đang ngồi trên mặt đất.

Sự im lặng ngự trị trong phòng giam.

Một hồi lâu về sau, Tạ Dư An ngẩng đầu lên và nhìn Nghiêm Thanh Xuyên, trên khuôn mặt bẩn thỉu của nàng, có một đôi mắt trong veo, với một lượng nước nhỏ đang đung đưa trong đó.

Nàng kéo lấy góc áo bào của Nghiêm Thanh Xuyên, có chút nức nở nói: "Nghiêm đại nhân, để cho ta đi theo ngài đi."