Chương 1.1: Xuyên sách

"Hệ thống khởi động hoàn thành."

"Ký chủ trói buộc thành công."

"Đang trong quá trình truyền dữ liệu. . ."

"Truyền dữ liệu thành công."

"Ầm ——" một tiếng, Tạ Dư An vừa khôi phục ý thức chợt phía sau lưng bị người khác đạp một cái, nàng bị đạp trực tiếp ngã nhào xuống đất, tạo nên một mảnh tràn ngập bụi bặm.

Nàng ngã đến choáng đầu hoa mắt, khom lưng ho khan, không đợi nàng bò dậy, cánh tay đã bị người ta bắt lấy.

Người đạp nàng dùng đầu gối đạp lên sau lưng nàng ép nàng xuống mặt đất.

"Ôi, đây không phải Nghiêm đại nhân của Thanh Thiên Ti sao, sao bắt một tên tiểu tặc còn phải đích thân nàng ra tay?"

"Tiểu tặc? Tiểu cô nương này cũng không phải tiểu tặc gì, nàng là đạo tặc Khỉ Con ở kinh đô, trước đó không lâu lại trộm đồ trong phủ Thừa Tướng nên mới làm kinh động Thanh Thiên Ti."

"Tóm được là tốt rồi, nên bắt hết những tên không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết cướp gà trộm chó lại, để bọn chúng chịu nỗi khổ da thịt một phen!"

"Cũng không thể nói như vậy, tuy con Khỉ Con này là kẻ trộm, nhưng trộm của những phú thương cường hào quan lại quyền quý, thỉnh thoảng còn cứu tế bách tính nghèo khổ trong thành, xem như là một người hào hiệp."

Tiếng người ầm ĩ bốn phía khiến Tạ Dư An nhất thời không kịp phản ứng.

Hiện tại là tình huống gì đây? Không phải nàng đang ngủ sao? Mơ thấy ác mộng?

Nhưng sau một khắc đỉnh đầu vang lên một tiếng nói lành lạnh, khiến nàng triệt để nhận rõ hiện thực.

"Bắt được ngươi rồi."

Tạ Dư An nhìn về phía phát ra tiếng nói, người bắt nàng đứng nghịch hướng ánh sáng, nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ đối phương là một nữ nhân trẻ tuổi, sắc mặt lạnh lùng, chân mày hẹp dài, môi mỏng mím thành một đường nghiêm khắc.

Tạ Dư An đối mặt với đôi mắt đen thăm thẳm lạnh lẽo của nữ nhân phía trên, lập tức giật cả mình.

Đại não đồng thời vang lên một giọng nữ máy móc: "Nhân vật mục tiêu Nghiêm Thanh Xuyên trói buộc thành công, hệ thống Thanh Thiên chính thức vận hành."

Tạ Dư An bỗng nhiên mở to đôi mắt.

Nghiêm Thanh Xuyên!

Cái tên này, nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, không phải là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết trinh thám Thanh Thiên Ti gần đây nàng đang đọc sao, Nghiêm Thanh Xuyên chính là nhân vật chính của quyển sách này.

Cho nên là, nàng đã xuyên sách?

Tạ Dư An vẫn chưa nghĩ xong, Nghiêm Thanh Xuyên đã nhấc nàng lên, vừa dùng dây thừng buộc hai cổ tay nàng lại, vừa nói: "Không muốn phải chịu nỗi đau xá© ŧᏂịŧ, thì ngoan ngoãn một chút."

Dứt lời, liền áp giải nàng đi về phía Thanh Thiên Ti.

Trên đường đi, bên đường thỉnh thoảng vang lên tiếng vui mừng khôn xiết của dân chúng.

Xem ra bách tính ở kinh đô đối với con Khỉ Con này thật đúng là căm thù đến tận xương tuỷ.

Nhưng mà Tạ Dư An lại không có ấn tượng gì về nhân vật mà mình đã xuyên qua, suy nghĩ kỹ một chút, chỉ nhớ rõ nhân vật này cũng từng xuất hiện tại chương một trong sách, vì để làm nền cho Nghiêm Thanh Xuyên làm nhân vật chính có khí chất xuất sắc nên mới xuất hiện một tiểu pháo hôi* mà thôi.

*Tiểu pháo hôi: Nhân vật hi sinh, làm nền cho nhân vật chính.

Đến bây giờ Tạ Dư An vẫn cảm thấy đau nhức mơ hồ ở sau lưng, Nghiêm Thanh Xuyên cũng xem như là nữ chính có sức mạnh cường bạo đạt mức cao nhất trong toàn truyện, uy lực của một cước này quả nhiên là không thể khinh thường.

Nàng không khỏi nghĩ, người ta xuyên sách đều là điên cuồng, huyễn khốc đẹp trai bùng nổ, bàn tay vàng (*) mở rộng, một đường đánh mặt hành hạ cặn bã, sao đến lượt nàng thì lại biến thành truyện bách hợp mở màn bị nhân vật chính một cước đạp ngã chứ?

(*) 金手指大开: Khi một nhân vật 开了金手指 có nghĩa là anh ấy/cô ấy được nhà văn ban cho sức mạnh/vận may to lớn và có thể chinh phục và vượt qua mọi khó khăn mà anh ấy/cô ấy gặp phải trong truyện. (Nguồn tham khảo)

Khi nàng còn đang ngậm ngùi cho số phận bi thảm của mình thì đã đến Thanh Thiên Ti.

Nàng ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn "Thanh Thiên Ti" màu vàng chói lọi trên tấm bảng nền đen viền vàng, nghĩ đến cũng chính vì lời tựa "Treo danh tiếng Thanh Thiên, bảo hộ che chở càn khôn sáng sủa" để ví hào khí vượt mây của một người nên nàng mới nhảy vào cái hố* này. (*ý chỉ đọc cuốn tiểu thuyết này).

"Đi." Nghiêm Thanh Xuyên dắt nàng đi vào Thanh Thiên Ti, ngay sau đó một đường đưa nàng vào nhà lao.

Cửa sắt bị khóa, "Két" một tiếng, Tạ Dư An nắm lan can sắt, nhìn bóng lưng tiêu sái đang nhanh chóng rời đi của Nghiêm Thanh Xuyên, vô cùng muốn tự hát cho mình một bài “Nước mắt đằng sau song sắt”.